Đây cũng là  đầu Thẩm Hướng Dung và Thẩm Hướng Dương tiếp xúc với công việc nhà nông,   đừng  ,  cũng  từng  qua. Ban đầu bọn họ cảm thấy  mới mẻ,  việc với mười phần nhiệt tình.  chỉ  một tiếng,   chút  chịu nổi. Hai    gì cả, cắn rắng kiên trì, chỉ qua vài ngày, Thẩm Hướng Dung  đến cực hạn,   tới cơ bắp đau nhức,  tay chân còn  phồng rộp  ít chỗ.
Hôm nay  khi xong việc, Thẩm Hướng Dương đỡ chị  về nơi ở của thanh niên trí thức. Thấy cô đến việc  bộ cũng  chút khó khăn,  cố nhịn  ,   cắn môi cúi đầu, : “Đều tại em  .”
Thẩm Hướng Dung ngẩn : “Em   cái gì? Sao đột nhiên   như .”
“Tại em ồn ào đòi xuống nông thôn, chị  yên tâm để em  một , mới theo em tới đây. Nếu   vì em, chị  cần chịu khổ thế . Nếu chị ở  nhà ,    những việc nặng nhọc ? Mặc dù mợ  thích chúng , nhưng chẳng qua cũng chỉ  vài câu châm chọc mà thôi. Bà   chuyện  dễ  thì kệ bà  , chỉ cần chúng   để ý đến, bà  cũng  thể  gì hơn. Chị, em xin  chị.”
Thẩm Hướng Dung lập tức  rộ lên: “Trước   chị  phát hiện  em là  thích ôm tất cả sai lầm về  thế nhỉ? Cho dù   gì sai, cũng  thể tìm   sai.”
“Chị, chị  cần an ủi em.”
“Chị  an ủi em, chẳng lẽ trong mắt em, chỉ   em để ý tới  ,  gặp  , còn chị thì  ?”
Thẩm Hướng Dương há miệng, định  thêm gì đó. Thẩm Hướng Dung   : “Em cũng   đấy, chẳng qua chỉ là lời lẽ châm chọc, nhưng em bằng lòng suốt ngày   những lời châm chọc đó ? Chính em cũng   ,   chị bằng lòng? Hướng Dương, cho dù khổ dù mệt hơn nữa, cũng  hơn phụ thuộc   khác. Thật   vài lời mợ   hề sai, đúng là chúng   khiến nhà   liên lụy.”
“Không  cha   thể    , khi nào mới  . Loại liên lụy     tiếp tục bao lâu, chẳng lẽ em cảm thấy chúng   thể ngốc cả đời ở nhà  mợ ? Chị  mười chín tuổi, nếu   nhà  xảy  chuyện, lúc   gả chồng . Còn em cũng  mười sáu tuổi. Chúng  đều  còn nhỏ nữa.”
“Cậu bằng lòng thu dưỡng chúng  khi gia đình chúng  khó khăn nhất, là   bụng.  chúng   thể coi điều  trở thành chuyện đương nhiên. Mặc dù  con đường  quan nhà họ Thẩm từng giúp đỡ , nhưng   thể  lãnh đạo coi trọng, lấy  cơ hội lên chức,   tất cả đều là công lao của nhà họ Thẩm, còn  cả cố gắng của chính  nữa.”
“ vì nhà họ Thẩm chúng , tất cả cố gắng mấy năm qua của  đều hóa thành hư ảo, đừng  chuyện    thể giữ  chức vụ là do cha âm thầm sắp đặt,   nhà họ Thẩm chúng  liên lụy, cha vươn tay giúp, chẳng lẽ   chuyện nên  ?”
“Hướng Dương, chúng   thể cứ yên tâm thoải mái ngốc ở nhà , trở thành gánh nặng của  như . Khi em  để mợ tùy ý châm chọc chúng , em  vứt bỏ tự tôn của  . Hướng Dương, chúng   còn là trẻ con nữa, chúng   thể tự lập, cũng nên tự lập .”
Thẩm Hướng Dương gục đầu xuống thấp hơn: “Em… Không  em  trở thành gánh nặm của , chỉ là…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-205-em-nghi-anh-ay-co-met-khong.html.]
Chỉ là   thương chị gái  thôi.  lời  đến bên miệng ,  đổi ý: “Em  sai , lời chị , em sẽ nhớ kỹ.”
Nụ   môi Thẩm Hướng Dung càng tươi hơn: “Không  chị trách em, cũng   đang dạy dỗ em. Chị chỉ   cho em , để em  rõ, thật  cho dù em  ồn ào đòi xuống nông thôn, chúng  vẫn  tính toán tìm đường  khác. Mà lúc , trong tình hình , rời khỏi nhà  chúng  còn  thể  ? Xuống nông thôn, ngược  là đường   nhất.
“Cho nên, em   xin  chị, em  lựa chọn cho chị một đường , một đường  cũng  tệ lắm. Em chỉ  thấy chị   đồng  việc mệt nhọc, nhưng ít nhất ngoài chuyện  , dân phong ở thôn Thượng Thủy còn tính là thuần phác, mặc dù các hương  đều  lòng riêng, nhưng  ảnh hưởng tới  cục. Đối với thanh niên trí thức, bọn họ cũng  tính là quá bài ngoại, chỉ cần chúng  sẵn lòng giao hảo với bọn họ, bọn họ đều  nhiệt tình,   ?”
“Còn  Cả nữa, chúng   tìm   , nhận   . Anh   ,  hề  khúc mắc gì với chúng . Đây   là thu hoạch lớn nhất, đặc biệt nhất ?”
Thẩm Hướng Dương , thật  chị gái vẫn đang an ủi  , chỉ là qua những lời chị gái , hình như     chị gái  thuyết phục.
Vân Chi
“Em  tìm  cả, bảo   nghĩ cách đổi giúp chị công việc nhẹ nhàng chút. Anh Cả   uy vọng trong thôn, chắc    thể  .”
Thẩm Hướng Dung  nhíu mày: “Hướng Dương, mấy ngày qua, em đều  việc giống chị, em cảm thấy mệt ?”
“Sao  thể giống , em là đàn ông mà! Hơn nữa,  đây em từng  cha ném  quân doanh, cường độ huấn luyện còn lớn hơn công việc đồng áng bên  nhiều.”
Thẩm Hướng Dung duỗi tay khẽ véo   một cái. Thẩm Hướng Dương đau đới kêu ai ui một tiếng, hít  một  khí lạnh.
“Còn   mệt! Em cũng chỉ huấn luyện như  ba bốn tháng,  qua bao lâu ? Thân thể em vẫn còn giữ  bản năng như lúc huấn luyện ? Bây giờ ném em  quân doanh, em còn tiếp thu  cường độ như  ? Hơn nữa huấn luyện   thể giống công việc đồng áng. Nói thật xem  mệt  ?”
“Ừm……Hơi mệt chút.”
Thật    là  mệt mà là vô cùng mệt. Cậu  cũng đau nhức khắp , đặc biệt là  khom lưng thời gian quá dài,   quá nhiều, bây giờ cảm giác như  thể ưỡn thẳng lưng nữa , nhưng      , chị gái   vất vả ,     khiến chị   lo lằng.
“Em với chị chẳng qua mới chỉ  vài ngày  mệt  chịu nổi ,  Cả   nhiều năm như , em nghĩ    mệt ?”