Thẩm Húc   nữa  nghỉ về nhà.
Vừa  nhà  gặp  bà Trần  hì hì tới mời   uống rượu mừng. Hiện tại nhà mới xây  đào móng xong, đang trong giai đoạn bận rộn xây dựng.
Thẩm Húc  chút kinh ngạc: “Thím,   đột ngột như ?”
“Đột ngột chỗ nào? Đình Đình nhà thím  mười tám, cũng sắp mười chín , nên kết hôn thôi.”
Vân Chi
“Không  thanh niên trí thức Lâm   bắt vì cất giấu sách phản động  ạ? Sao   thả , còn sắp kết hôn với Chu Đình?”
Bà Trần xua tay: “Sách cấm cái gì, cháu    ngoài, thím  ngại  với cháu một câu. Sách đấy là sách   chỉ phần tử trí thức mới , chỉ vì mấy năm nay thế đạo  đổi,  phán là sách phản động mà thôi. Lâm Thanh Vân còn nhỏ tuổi,  hiểu chuyện, tò mò mới giở  xem, bây giờ   sai, dạy dỗ một trận là  .”
Bà Trần  giống Chu Đình, lúc nào cũng ồn ào  Lâm Thanh Vân vô tội. Vô tội   bà   , nhưng quyển sách   tìm  từ ngăn tủ của   là sự thật, tội danh   chạy thoát . Thà nhận ,  là do tuổi trẻ  hiểu chuyện còn hơn.
Dù  Lâm Thanh Vân   thả , chứng tỏ   sai lầm gì lớn. Chỉ cần thái độ  một chút, khiêm tốn nhận sai, tỏ vẻ  khi  giáo dục    sẽ  tái phạm nữa, sẽ tạo cho   cảm quan  hơn nhiều so với việc kéo thanh niên trí thức Du , vịt c.h.ế.t cái mỏ vẫn còn cứng.
“Hôn lễ tổ chức gấp gáp như , cha  thanh niên trí thức Lâm ở bên   qua  ? Bọn họ định thế nào?”
“Bọn họ  tới ! Quá xa, cha   còn   việc.”
Thẩm Húc   thấy thế, lập tức nhăn mày .
Trước khi vạch trần  thế, Chu Đình xem như em họ . Hắn cũng từng gọi Chu Tam Hà là chú, thời trẻ khi nguyên  khốn khó, bà Trần cũng từng cho nguyên  vài miếng ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-219-moi-uong-ruou-mung.html.]
Hắn do dự, cuối cùng vẫn quyết định nhắc nhở một câu: “Thím,  câu  cháu  , thím đừng trách cháu nhé. Dù  thanh niên trí thức Lâm cũng    thôn chúng , cháu thấy   một lòng  về thành phố,  giống   thể yên phận sinh sống, cắm rễ ở nông thôn. Chu Đình còn trẻ,  trải sự đời, dễ    lừa gạt. Chú thím đều là  từng trải,   nên thận trọng hơn ?”
Bà Trần  những  tức giận, ngược  còn cảm thấy vui mừng: “Cháu  thể  với thím những lời , đủ thấy cháu thật sự suy nghĩ cho nhà thím,  thím  thể trách cháu . Thím hiểu nỗi băn khoăn của cháu, nhưng bọn họ  đăng ký kết hôn , Lâm Thanh Vân còn  thể thế nào? Đừng quên, thôn Thượng Thủy là quê nhà của họ Chu chúng , Lâm Thanh Vân  chạy là chạy  ?”
“Trời cao hoàng đế xa, cho dù cha   là cán bộ, cũng  quản  tới chỗ chúng . Huống chi,   còn  câu , Huyện quan  bằng hiện quản ? Lâm Thanh Vân  xuống thôn Thượng Thủy chúng  , sổ lương, hộ hầu đều rời qua bên  ,   thư giới thiệu,    thể nào rời khỏi nơi .”
“Chỉ cần   còn  sinh sống ở bên , thì   theo quy củ của chúng . Cuộc hôn nhân  do chính   đồng ý, chú thím  cầm d.a.o đặt lên cổ ép  ? Con đường là do chính   chọn,   còn  thế nào? Mặc dù trong lòng  chút  tình nguyện, vẫn  chịu đựng thôi. Cùng lắm là một hai năm đầu  thoải mái, đợi thời gian trôi qua, Đình Đình đối xử  với  , sinh cho   thằng con trai béo , sẽ an phận thôi. Dù thế nào,   cũng  nghĩ cho con trai  chứ,   ?”
Bà   thế, thật sự khiến Thẩm Húc    tiếp thế nào.
Người thời đại , đa phần đều mang tư tưởng như thế, cho dù nam  nữ, đều cảm thấy chỉ cần  con cái , tóm  đều  yên phận sống tiếp, chắp vá cũng  yên phận.
Thấy bà Trần   tính toán của , căn bản  cảm thấy đây là vấn đề lớn, Thẩm Húc há miệng thở dài, nhưng   thêm gì nữa.
Quan hệ giữa  và gia đình Chu Tam Hà cũng  tính là quá  thiết. Nói một câu,  lẽ bà Trần sẽ  tức giận, nhưng nếu còn  tiếp, sợ là đối phương sẽ  ý kiến. Quan trọng hơn là, tư tưởng kiểu   ăn sâu bén rễ, Thẩm Húc  cảm thấy   thể thuyết phục  đối phương. Đặc biệt là  lấy giấy đăng ký kết hôn , bây giờ   thêm nữa, cũng   ý nghĩa gì.
“Vâng! Thím, hôm đó chắc chắn cháu sẽ qua uống rượu mừng.”
“Được ! Thím bảo , cho dù bây giờ cháu  còn là Chu Ái Dân, nhưng   gì cháu cũng từng gọi chúng  là chú thím nhiều năm như , xem như là  trong nhà. Hôm đó thím sắp xếp để cháu  chung bàn với đám Minh Hữu nhé, cháu thấy  ?”
“Được!”
Thấy  đồng ý, bà Trần càng vui hơn,  tươi đến mức hai con mắt đều híp . Lúc bà  đang định  về, thì  thấy giọng  non nớt đang  thơ Đường của Thẩm Phồn từ trong phòng truyền đến.