Đồn công an.
Đội trưởng béo  bốn  Thẩm Húc,  bất ngờ: “Sao các cô  cũng  ý  giống Cao Tuấn thế? Cậu  cũng đưa  yêu cầu  gặp  .  mà   chỉ  gặp hai nữ đồng chí thôi, còn   gặp riêng. Chúng  cảm thấy yêu cầu  của    hợp lý, cũng  hợp quy định, nên   đồng ý. Ai ngờ, các cô  cũng yêu cầu như thế.”
Thẩm Hướng Dung và Du Tiểu Miên liếc , : “Chúng  cũng  gặp  . Dù    cũng ở cùng  trong khu tập thể thanh niên trí thức một  thời gian ,  thế nào thì vẫn  chút tình nghĩa. Chúng  luôn cảm thấy, mặc dù giữa hai bên từng  mâu thuẫn, nhưng cũng  đến mức . Tuy rằng  xem qua lời khai của  ,   mục đích vì      như .  chúng  vẫn  chính miệng hỏi   một tiếng. Còn nữa, Lưu Cường vẫn đang lẩn trốn, chúng   thử xem  thể cạy   chút manh mối từ miệng    ?”
Đội trưởng béo nhướng mày: “Các cô nghi ngờ Cao Tuấn  Lưu Cường đang trốn ở ?”
“Cao Tuấn  thể liên hệ với Lưu Cường, thuê gã   việc , nhất định  từng tìm hiểu về Lưu Cường,   chừng   sẽ .”
Về điểm , đội trưởng béo cũng từng nghi ngờ, đáng tiếc Cao Tuấn vẫn luôn ngậm miệng  , bọn họ cũng  thể   gì. Anh    vì  Cao Tuấn khăng khăng đòi gặp   hại, nhưng nếu bọn họ thật sự  thể hỏi   nơi trốn của Lưu Cường, cớ    ?
Đội trưởng béo: “Các cô  gặp,   thể sắp xếp.   thể để các cô ở riêng với   trong một phòng,  an  cho các cô.”
Ánh mắt Thẩm Húc lập lòe, Cao Tuấn đưa  yêu cầu gặp riêng ắt  dụng ý của đối phương. Thẩm Húc bước tới, nhét bao thuốc qua: “Đồng chí,  xem  thể châm chước  chút ?   lo lắng của các , sợ hai cô gái ở riêng với    an , nhưng   còn   với Thẩm Hướng Dương là đàn ông ?”
Đội trưởng béo cân nhắc giá trị của bao thuốc trong tay: “Bao thuốc   rẻ,    chẳng quen bọn họ,   nhiệt tình bận  bận  thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-232-qua-nhien-la-nhan-tai.html.]
“Không  vì   cách nào khác ? Hai nữ đồng chí gặp  chuyện như , mấy ngày nay tâm trạng vẫn  yên. Cậu em  thì còn quá trẻ,  trải sự đời. Bọn họ dạy chon trai con gái nhà  học tập, gọi  một tiếng  Thẩm Húc, quan hệ   thiết như  , vì tiếng  ,   thể nào mặc kệ . Anh    ?”
Đội trưởng béo  hai nữ một nam bên cạnh, đúng là  thể   thì quá trẻ,  thì quá yếu ớt,  nhớ tới mấy hôm  khi tiếp xúc với bọn họ, ba  đều coi Thẩm Húc là   thiết, trong lòng cũng hiểu .
Anh   về phía Thẩm Húc: “ từng   về , là nhân vật tiếng tâm lừng lẫy thôn Thượng Thủy,   nước cốt lẩu và Lão Can Ma xưởng thực phẩm đang sản xuất đều do  sáng tạo . Dưới huyện chúng   nhiều đại đội sản xuất như , nhưng  mấy đại đội  thể phát triển nghề phụ? Thôn Thượng Thủy cũng coi như  đầu .”
“May mắn mà thôi! Đồng chí công an quá khen .”
May mắn? Sao  thể. Khiêm tốn mà thôi!
Vân Chi
Đối với nhân vật như , đội trưởng béo vui lòng nể mặt đối phương: “Được !  bảo  đưa Cao Tuấn tới, hai  cùng  theo. Nếu  ba bằng lòng thì gặp mặt,  thì thôi.”
“Được!” Thẩm Húc   nhét thêm một tờ tiền qua: “Các đồng chí công an cầm qua tiệm cơm quốc doanh đối diện gọi vài món ăn nhắm rượu nhé.”
Đội trưởng béo nhíu mày đẩy : “Cậu  gì ! Lãnh đạo  nhiều  nhấn mạnh,  thể tùy tiện nhận đồ của quần chúng nhân dân.”
“Lãnh đạo cũng từng , quân dân một nhà! Nếu  là  một nhà, chẳng lẽ   thể mời  nhà  uống một ly rượu nhạt ? Sao  thể trở thành tùy tiện nhận đồ của quần chúng nhân dân! Huống chi, mấy ngày nay vì tra án, các vị đồng chí  bận lên bận xuống, quá vất vả.”
Lời   , khiến    khoan khoái, mười đồng tiền cầm trong tay cũng thoải mái hơn. Đội trưởng béo nhận tiền,  đó lập tức  sắp xếp cho bọn họ gặp mặt Cao Tuấn, trong lòng  nhịn  âm thầm cảm khái, quả nhiên là nhân tài.