Về thôn, bọn họ hẹn Lâm Thanh Vân  ngoài,  hề  lời vô nghĩa, trực tiếp  thẳng  vấn đề, quăng  bộ lời  của Cao Tuấn  cho   .
Lâm Thanh Vân  xong, sắc mặt  đổi vài , lúc xanh lúc trắng. Anh   ngờ đến cuối cùng, Cao Tuấn vẫn đào bẫy cho   một phen.   nhanh,    phát hiện  điểm mấu chốt, thấy  cãi  ,   dứt khoát thừa nhận.
“Cho dù là do  , thì  nào? Các   thể  gì  ? Vì  Cao Tuấn chỉ  thẳng với các , mà  dám  với công an nửa chữ, trong lòng các   rõ ? Chỉ cần Cao Tuấn  mở miệng,   lời khai của Cao Tuấn, các   thể  gì  ? Uy h.i.ế.p Văn Mẫn, liên hệ với Lưu Cường, đều do Cao Tuấn .”
“Cho dù là một trăm năm mười đồng , cũng   dấu vết từ . Số tiền đó là tất cả tiền tích cóp của bản  Cao Tuấn, cộng thêm tiền bán  ít thứ đáng giá, và tiền  bột ớt đậu phụ thối mấy tháng  qua, ngoài    còn vay mượn của  khác nữa.   sờ chạm  chút nào.”
Trên đời  mà  loại  vô sỉ như . Làm  chuyện  còn  năng đường hoàng,  hề sợ hãi.
Đám  Thẩm Hướng Dương tức giận đến mức mặt đỏ tai hồng, thất khiếu bốc khói.
Lâm Thanh Vân thì dào dạt đắc ý: “Các  định  thế nào để Cao Tuấn mở miệng  với công an? Hết hy vọng ,    dám ! Cho dù    sợ nhà họ Lâm, chẳng lẽ   cũng  sợ nhà họ Lục ở thủ đô ?”
“Nhà họ Lục?” Thẩm Hướng Dung và Thẩm Hướng Dương đồng loạt giật .
Lục Vũ? Thẩm Hướng Dung lập tức run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
Lâm Thanh Vân  về phía cô : “Muốn trách thì nên trách cô  đắc tội với cháu dâu trưởng nhà họ Lục thôi. Ông cụ nhà họ Lục chính là phó tư lệnh đấy, càng khỏi  tới cháu dâu trưởng nhà bọn họ còn xuất  từ nhà họ Hà, nhà họ Hà cũng   dễ chọc. Cô  xem,  cô  năng lực lớn như , trêu chọc  cả loại  .”
Thẩm Hướng Dung hít sâu một . Cháu trưởng nhà họ Lục chính là Lục Vũ, cháu dâu trưởng…
Quả nhiên    kết hôn. Khi cô rời khỏi thủ đô, cô   tin Lục Vũ đang xem mắt,  xem mắt với   là con gái nhà họ Hà. Sau đó, cô tới Hải Thị xa xôi, cố tình từ chối nhận tất cả tin tức đến từ thủ đô, chỉ sợ   tin tức khiến   thể tiếp nhận nổi.  chuyện  đời   cô  cố ý   là nó  tồn tại. Cách   của cô chẳng qua chỉ là bịt tai trộm chuông mà thôi.
Anh  kết hôn …
Thẩm Hướng Dung  chút hoảng hốt,  đó   khổ. Cô còn đang chờ mong gì thế nhỉ? Cho dù Lục Vũ  kết hôn, bọn họ cũng  thể nào. Cho dù nhà họ Thẩm khôi phục, cho dù nhà họ Lục   nữa xin cưới, lòng tự trọng cũng  cho phép cô   nữa gả cho Lục Vũ.
Thẩm Hướng Dung nhắm mắt ,  đầu , cắn chặt môi .
Con gái nhà họ Hà, Hà Tuyết Phỉ, cô từng  nhắc đến. Năm đó khi cô vẫn đang yêu đương với Lục Vũ,      tới đối phương. Nghe  là  tính tình bá đạo, thích Lục Vũ từ nhỏ, đối với chuyện  chấp niệm  sâu.
Nếu là như , cô   đối phó với ,   bình thường.
Lâm Thanh Vân  lớn hơn: “ khuyên các   nhất nên quên hết những lời Cao Tuấn   . Nếu , chỉ cần để lộ  nửa chữ, liên lụy tới nhà họ Lục và nhà họ Hà, chỉ sợ tất cả các  đều sẽ ăn  hết gói đem .”
Dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, thật sự quá ngông cuồng.
Lâm Thanh Vân lúc     khác Lâm Thanh Vân  , giống như hai  , nhưng hiện tại mới là  . Trước , chẳng qua là khuôn mặt ngụy trang quen thuộc mà   luôn mang theo mà thôi. Bây giờ lớp ngụy trang  lột bỏ, cuối cùng  lộ  khuôn mặt chân chính của  .
Anh  lạnh lùng hừ một tiếng, xoay  định rời khỏi chỗ ,
Thẩm Húc quát to: “Đứng !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-235-doi-chat-voi-lam-thanh-van.html.]
Lâm Thanh Vân  kiên nhẫn  đầu : “Các  còn  thế nào nữa? Đã  đến nước  , chắc hẳn các   hiểu rõ, cho dù các    bộ sự thật, cũng  thể  gì   .”
Khóe miệng Thẩm Húc cong lên: “Cậu  đúng lắm, trong chuyện , đúng là chúng   thể  gì  .”
Vân Chi
Thứ nhất, đúng như lời Lâm Thanh Vân , Cao Tuấn  mở miệng  với công an, dù bọn họ  tức giận cũng vô dụng.
Thứ hai, quan trọng hơn là, hiện giờ bọn họ quá nhỏ yếu,   tới nhà họ Lục, nhà họ Hà, chỉ riêng nhà họ Lâm thôi, bọn họ cũng  chắc   thể đối phó .
 như   đại biểu, bọn họ  thể đối phó  với kẻ hèn Lâm Thanh Vân .
“Có    quên mất chuyện   ? Trên    chỉ  mỗi tội danh . Trong khẩu cung của Văn Mẫn  nhắc tới,  bảo cô  bỏ sách cấm  trong ngăn tủ của Du Tiểu Miên, để hãm hại cô . Mà Cao Tuấn cũng  rõ điểm . Còn là do chính miệng  thừa nhận với Cao Tuấn. Trước đây chuyện cất giấu sách cấm, coi như    trừng phạt , nhưng còn chuyện hãm hại Du Tiểu Miên thì ?”
Thẩm Hướng Dung:……
Thẩm Hướng Dương:???
Du Tiểu Miên:!!!
Lâm Thanh Vân: Mẹ nó!
Anh  biến sắc.
Thẩm Húc   rộ lên,  tiếp: “Cao Tuấn  chú ý tới điểm , nhưng  chú ý tới. Nếu nhà họ Lâm  biện pháp đưa  về thành phố, vì   đợi  khi  xử lý xong Thẩm Hướng Dung mới để  như ý nguyện? Cậu xuống nông thôn cũng lâu như  , trong  thời gian  bọn họ   nhiều cơ hội, vì   vẫn còn ở thôn Thượng Thủy?”
“Hoặc là nhà họ Lâm  hề lợi hại như những gì  , hoặc là bọn họ  thèm để ý đến . Đối với bọn họ mà , chẳng qua  chỉ là một quân cờ, khi  tác dụng thì dùng một chút, khi vô dụng thì vứt bỏ  để ý tới. Nếu chúng  chỉ kiện  tội hãm hại,  liên lụy đến  khác, nhà họ Lâm sẽ   đốm lửa  lan tới  ,  đoán xem, nhà họ Lâm sẽ vươn tay giúp   ?”
Lâm Thanh Vân đổ đầy mồ hôi lạnh
Không! Nhà họ Lâm sẽ !
“Đương nhiên, nếu  thẳng thắn thừa nhận hành vi phạm tội của ,  khai  nhà họ Lâm, thì đó là chuyện của !”
Hai chân Lâm Thanh Vân nhũn , sắp   vững nổi. Thẳng thắn thừa nhận hành vi phạm tội? Sao    thể thẳng thắn thừa nhận ! Tội hãm hại Du Tiểu Miên so với tội mua chuộc  khác cưỡng gian, tội danh nào lớn hơn, hình phạt nào nặng hơn, chẳng lẽ    rõ ?
Nếu   dám thừa nhận, thì chắc chắn hình phạt lao tù sẽ biến thành xử bắn.
Chẳng khác nào, tự tìm đường chết!
Huống chi, nếu   dám khai  tất cả, khiến nhà họ Lâm vốn dĩ  thoát   liên lụy , đừng  cứu  , sợ là nhà họ Lâm còn  g.i.ế.c  hơn ai hết.
Lâm Thanh Vân hít ngược một  khí lạnh,  trán đổ đầy mồ hôi.
Xong ! Lần    thật sự xong đời !