Vốn dĩ Thẩm Húc còn lo lắng Chu Ái Hồng sẽ khiến chuyện cành đẻ cành con, ngờ cô tẩm ngẩm tầm ngầm thả chiêu thức lớn như , trực tiếp ép c.h.ế.t Lâm Thanh Vân, đúng là niềm vui bất ngờ.
Vì việc , thôn Thượng Thủy náo nhiệt thêm vài ngày. Đứa nhỏ của Trần Lệ Quyên thật mạng lớn, vẫn bảo vệ . Chu Đình qua nhà họ Trần náo loạn vài , nhà họ Trần cũng giữ nghiệt chủng , nhưng mà Trần Lệ Quyên sống c.h.ế.t đòi giữ , cầm đao chắn , ai tới c.h.é.m đó, còn kề cả một con d.a.o cổ , cùng lắm thì c.h.ế.t chung với .
Hành động mạnh mẽ như hổ , ai dám chọc . Chu Đình đành lau nước mắt về.
Sau ngày hôm đó, tội danh của Lâm Thanh Vân quyết định, chỉ thiếu phán quyết nữa thôi. Chu Đình rảnh tìm tới gây phiền phức cho Trần Lệ Quyên nữa, mà tới tìm Chu Ái Hồng.
“Chu Ái Hồng, cô mở cửa ! cô đang ở nhà! Dám dám mở cửa ? Cô……”
Chu Đình còn dứt lời, cửa đột nhiên đẩy . Chu Ái Hồng thản nhiên xuất hiện, sợ sệt chút nào: “Có gì dám? mở cửa đấy, cô thế nào?”
“Cô… Chu Ái Hồng, gì chúng cũng là chị em họ, cô cần hại như ? Bây giờ hình phạt Thanh Vân chịu, thể là cả đời đều ngoài , cô lòng ?”
“ lòng!”
Chu Đình câu chặn họng, thiếu chút nữa tức thở nổi.
“Cô đừng như , Lâm Thanh Vân lừa gạt , đùa bỡn tình cảm của . Tuy rằng từng rõ, cũng từng xác định quan hệ với , nhưng mỗi câu mỗi chữ đều dẫn nghĩ đến phương diện đó, khiến khăng khăng một lòng với . Từ đầu tới cuối, trả giá bao nhiêu vì ? Trong nhà thứ gì ngon, đều luyến tiếc nỡ ăn, đều cho . Có chút tiền tiêu vặt cũng đưa cho hết. Còn thì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-240-chu-ai-hong-pk-chu-dinh.html.]
“Anh kêu khổ với , lời trong lời ngoài đều khuyến khích lấy tiền đưa cho tranh thủ danh ngạch giáo viên trường tiểu học mới xây dựng. Kết quả, lấy tiền, nhà chúng vì chuyện còn đảo loạn. nghèo túng, hề liếc mắt thêm nào nữa, đó lập tức tìm tới cô. ngu, gặp kết cục như ngày hôm nay là do tự tìm. nhận!”
“ Lâm Thanh Vân dựa vẫn sống thoải mái như cũ? Đây là báo ứng của . Anh bắt cũng đáng! Thường xuyên bên bờ sông nào đạo lý ướt giày? Khi chân giẫm nhiều thuyền như , nên sẽ ngày lật thuyền.”
Chu Đình loạng choạng: “Cô… Không … Thanh Vân như . Chỉ vì cô đang ghen ghét… , cô ghen ghét ! Cô…”
“Nếu loại như , thì đứa bé trong bụng Trần Lệ Quyên là thế nào? Trước đây cho rằng đủ ngu , ngờ cô còn ngu hơn cả ! Cô cảm thấy hại cô ? Nếu thật sự hại cô, khi kết hôn, còn với cô những lời ?”
“Có từng với cô, Lâm Thanh Vân ? Thậm chí còn với cô từng câu từng chữ ngọt ngào từng với , những câu cũng từng với cô, nhưng cô tin. Cô cũng thử nghĩ xem, nếu thật sự vì ghen ghét nên dối, thì thể hết những lời từng với cô?”
Tất nhiên là vì những lời đó, cũng từng với Chu Ái Hồng , còn đổi chút nào!
“Bản cô ngu ngốc, tin tin , bây giờ còn trách ? hại thảm như , chẳng lẽ cô nghĩ sẽ buông tha cho ? cho cô , thể nào, cả đời đều thể! đợi cái ngày lâu , vĩnh viễn ngóc lên !”
Vân Chi
“Còn về cô, cô thích thế nào thì kệ cô! Tuy rằng chúng là chị em họ thật, nhưng cũng bao nhiêu tình cảm, điểm trong lòng đều rõ ràng. Trước khi kết hôn nhắc nhở cô vài câu là tận tình tận nghĩa . Hiện giờ Lâm Thanh Vân bắt, cô bây giờ, đứa bé bây giờ, đó là chuyện của cô, liên quan quái gì tới ?”
Rầm!
Nói xong, Chu Ái Hồng trực tiếp đóng sầm cửa , nhà, để Chu Đình sững sờ bên ngoài.