Nhà Chu Tam Hà.
Bà Trần khiếp sợ   trai chị dâu nhà , gần như  thể tin  những gì bà    thấy.
“Hai   gì cơ? Để Trần Lệ Quyên  cùng Chu Đình nhà  tới Dung Thành?”
Dung Thành là tỉnh cách vách, cũng là quê quán của Lâm Thanh Vân.
Trong bụng Trần Lệ Quyên cũng đang mang cốt nhục của Lâm Thanh Vân, để Trần Lệ Quyên  cùng Chu Đình đến nhà họ Lâm, mục đích là gì  cần  cũng .
Bà Trần tức giận đến mức cả  run rẩy,  đây  trai chị dâu bà  còn kêu gào ép Trần Lệ Quyên  phá thai, thế mà mới vài ngày   đổi sắc mặt .
Chắc vì ban đầu bọn họ cho rằng Lâm Thanh Vân  hết đường cứu, giữ  đứa nhỏ    chút ích lợi gì còn hủy hoại Trần Lệ Quyên. Bây giờ  tin nhà bà Trần định tới nhà họ Lâm, mới nhớ  Lâm Thanh Vân vẫn còn chỗ dựa , nên động lòng.
Sắc mặt bà Trần xanh mét.
Vân Chi
Chị dâu cả nhà họ Trần đẩy chồng  một cái, ông  hiểu ý  xuống bên cạnh bà Trần, thở ngắn than dài: “Em gái! Anh chị  yêu cầu   chút quá đáng,  khó cho em, nhưng  chị cũng  còn cách nào khác, Lệ Quyên là con ruột của  chị, bây giờ nó như thế , ngoài miệng  chị mắng hung dữ như , nhưng trong lòng   thể  khó chịu?”
“Em gái, em cũng là   cha ,  nghĩ chắc em cũng hiểu  tâm trạng  của  chị. Anh chị chỉ  tìm cho con bé một con đường sống mà thôi. Tốt  gì Lệ Quyên cũng là cháu gái em, em là cô cũng từng thương yêu nó, bây giờ em  thương nó thêm  nữa  ?”
Bà Trần còn   lời , Chu Đình  nhảy dựng lên.
“Không ! Cháu với Lâm Thanh Vân là vợ chồng chân chính  đăng ký kết hôn hẳn hoi, cháu tới nhà họ Lâm là chuyện đương nhiên, còn Trần Lệ Quyên, nó chỉ là kẻ    hổ quyến rũ chồng  khác, ngoại tình với chồng  khác, nó dựa   mà đòi  cùng cháu?”
Lời  đúng là  khách khí chút nào, trực tiếp khiến hai vợ chồng nhà họ Trần mất hết thể diện.
Hai tay chị dâu Trần run lên, thiếu chút nữa  xông lên cho Chu Đình một cái tát, nhưng nhớ tới hôm nay  tới đây để cầu ,  cứng rắn đè ép cơn xúc động  xuống.
Anh cả Trần liếc mắt  Chu Đình một cái: “Chu Đình, bác còn chút việc   với  cháu. Cháu còn đang mang thai, mấy ngày nay  lo lắng hãi hùng ăn  ngon ngủ  yên, mai còn   xe xa nhà nữa,  xe  dễ chịu . Đi nghỉ ngơi một chút .”
Sao Chu Đình  thể  lời, ông Trần cũng  tính tình của cô , nên  tiếp: “Bác , việc  là do chị họ cháu  đúng. Bác  mặt con bé xin  cháu, bác  xin cháu tha thứ cho con bé, hôm nay bác chỉ  cầu xin nhà cháu một việc  thôi. Nếu nhà cháu đồng ý, bác và bác gái sẽ cảm kích nhà cháu cả đời. Nếu nhà cháu  đồng ý,  thì bác cũng  ép. Được chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-244-de-le-quyen-di-cung-chu-dinh.html.]
Trước khi việc  xảy , nhà họ Trần đối xử với cô cháu gái Chu Đình  coi như  tồi. Bởi , thấy bác  ăn  khép nép như , còn hứa hẹn  đồng ý cũng  ép. Cuối cùng Chu Đình mới lê  thể mệt mỏi của ,  dậy về phòng.
Cô    khỏi, ông Trần   thẳng  trọng điểm.
“Em gái. Đứa nhỏ Đình Đình   hiểu chuyện, nhưng chắc hẳn em hiểu .”
Bà Trần lạnh lùng hừ một tiếng: “ hiểu cái gì?”
“Trên  Lâm Thanh Vân  hai tội lớn, một là hãm hại, tội   tính là nặng, nhưng cũng  giam một hai năm. Thứ hai chính là tội chơi lưu manh, tuy rằng Lâm Thanh Vân đồng thời dây dưa với vài cô gái liền, nhưng vấn đề chính yếu vẫn    Lệ Quyên nhà  chị. Mấy năm nay, quốc gia vô cùng coi trọng loại chuyện , một khi  bắt, chắc chắn sẽ  xử lý nghiêm khắc.”
“Anh   năng lực của nhà họ Lâm lớn đến mức nào, nhưng nếu  bảo vệ Lâm Thanh Vân an   ngoài, sợ là  thể nào. Anh để Lệ Quyên  theo, cũng vì  xem xem nhà họ Lâm tính toán  , nếu bọn họ một lòng  cứu Lâm Thanh Vân,  đương sự Lệ Quyên     giúp vài câu,  chuyện  thể thuận lợi hơn đôi chút.”
“Nếu bọn họ cảm thấy việc  khó giải quyết,  xử lý . Vậy thì xem như đời  của Lâm Thanh Vân xong . nếu như , đứa trẻ trong bụng Đình Đình và Lệ Quyên sẽ trở thành cốt nhục duy nhất của Lâm Thanh Vân. Bây giờ hai đứa đều mới mang thai  lâu, ai   là nam  nữ? Nếu như Đình Đình sinh  đứa con gái, nhà họ Lâm còn đồng ý nhận bọn họ ?”
“Để Lệ Quyên tới nhà họ Lâm cũng coi như thêm một phần bảo hiểm, em thấy  đúng ? Em gái, em đừng nóng giận, Lệ Quyên là cháu gái em, nếu con bé thật sự sinh   đứa con trai, chẳng lẽ sẽ  để ý tới nhà em ? Huống chi, vốn dĩ chuyện  là con bé   với nhà em. Sau  nếu  cơ hội, tất nhiên sẽ bồi thường cho nhà em .”
Tuy rằng bà Trần  tức giận, nhưng ngẫm  cũng cảm thấy lời  đúng là  vài phần đạo lý. Cơn giận ban đầu  tan  quá nửa, bà  liếc mắt  hai vợ chồng nhà họ Trần, : “Lệ Quyên   với Đình Đình nhà , lời  là do chính miệng  chị thừa nhận, hai   nhớ cho kỹ.”
“Ai! Chắc chắn .”
“Được! Vậy bảo Lệ Quyên chuẩn  một chút, ngày mai  cùng chúng .”
“Bên chỗ Đình Đình…”
“Để   với con bé!”
Nghe thấy thế, hai vợ chồng nhà họ Trần mới yên tâm. Có bà Trần  mặt, thái độ của Chu Đình thế nào  còn quan trọng nữa.
Ngày hôm , bà Trần mang theo hai cô gái tới Dung Thành.
Phía bên , lá thư Thẩm Hướng Dương  cũng tới tay ông  nhà họ Viên.