Thôn Thượng Thủy.
Từ khi bà Trần mang theo hai đứa nhỏ , nhà họ Chu và nhà họ Trần đều rơi  tình trạng sầu lo thấp thỏm chờ đợi. Chu Tam Hà và hai vợ chồng nhà họ Trần đều mong ngày mong đêm, mỗi ngày   việc gì  đều  cửa thôn chờ đợi. Cuối cùng  ngày thứ bảy, cũng chờ  ba  trở về.  vẻ mặt của ba    thích hợp lắm.
Sắc mặt bà Trần vô cùng khó coi, Chu Đình thì cả  ngây dại, hai mắt vô thần, tựa như cái xác  hồn,  nhiều    dẫm  cục đá, thì thiếu chút nữa ngã xuống mương nước ven đường, Trần Lệ Quyên giống như mất hồn mất vía, sắc mặt trắng đến mức dường như chỉ giây tiếp theo sẽ lăn  ngất xỉu.
Người nhà họ Chu và họ Trần vây đến như ong vỡ tổ, líu ríu   ngừng.
“Thế nào? Có tìm   nhà của Lâm Thanh Vân ? Người nhà    thế nào?”
“Bọn họ   thể cứu   ? Không cứu   cũng  , quan trọng là đối với đứa con   đời của Lâm Thanh Vân, bọn họ  kế hoạch gì ?”
Ba   một ai trả lời.
Chu Tam Hà và  cả nhà họ Trần sốt ruột đến mức xoay quanh: “Rốt cuộc là thế nào? Ba    chứ!”
Bà Trần nghiến răng nghiến lợi: “Lâm Thanh Vân chính là kẻ lừa đảo! Chúng  đều  nó lừa !”
Anh cả Trần đột nhiên  dự cảm vô cùng  : “Có… Có ý gì?”
Chu Đình đặt m.ô.n.g ngã   đất, gào .
“Lâm Thanh Vân căn bản   con cháu cán bộ gì, cha   là địa chủ, là phần tử ,  c.h.ế.t từ lâu .”
Chu Tam Hà choáng váng,  dám tin tưởng: “Không thể nào! Cha  tới công xã xem qua tư liệu của  . Trên tư liệu   rõ ràng, cha   đang  việc ở tòa thị chính!”
Chu Đình  càng lớn hơn: “Đó là cha kế của  ! Thành phần nhà bọn họ  . Sau khi cha   chết,     tái giá với  cha kế hiện tại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-248-nguoi-nha-lam-thanh-van.html.]
“Cha kế cũng là cha, cũng…… Cũng……”
Cũng cái gì, Chu Tam Hà  thể   , nhưng trong lòng ông  ôm hy vọng như cũ.
Chu Đình ôm mặt,   thành tiếng.
“Cha kế đối với     bao nhiêu tình cảm, ông  còn  hai  con ruột của , hai   đều  thích Lâm Thanh Vân. Khi chúng con tới tìm bọn họ,  với bọn họ Lâm Thanh Vân  bắt, sắc mặt bọn họ lập tức  đổi. Nghe chúng con   nhờ bọn họ  tay xem  thể cứu     , bọn họ lập tức , chuyện của Lâm Thanh Vân  liên quan gì đến bọn họ, bọn họ mặc kệ.”
Anh cả Trần loạng choạng: “Vậy còn đứa trẻ trong bụng hai đứa thì ? Bọn họ cũng mặc kệ?”
“Vốn dĩ Lâm Thanh Vân cũng   họ Lâm, cha ruột   họ Đường. Cho nên nhà họ Lâm , hai đứa trẻ   con cháu nhà họ Lâm bọn họ, nhà họ Lâm  chịu trách nhiệm. Nếu chúng con  sinh, thì tự  nuôi dưỡng. Nếu  sinh, thì tự phá bỏ, nhà họ Lâm sẽ  bỏ  một phân một hào nào.”
Anh cả Trần và Chu Tam Hà đều hít ngược một  khí lạnh.
Sao … Tại   như ?
Chu Tam Hà lẩm bẩm: “Nếu Lâm Thanh Vân  theo   tái giá qua bên đó. Thì    ? Mẹ   cũng   ý kiến gì ?”
Bà Trần tức giận đến mức cả  run lên: “Mẹ  ? Chính    còn khó bảo , còn dám  gì nữa! Lâm Thanh Vân   chuyện , nhà họ Lâm cảm thấy   khiến nhà  mất hết thể diện,  giận chó đánh mèo, cha kế của Lâm Thanh Vân đang đòi ly hôn với bà . Bà  là một  phụ nữ  lớn tuổi, rời khỏi nhà họ Lâm , còn tính cái rắm! Khi chúng   về, nhà họ Lâm  kéo bà    thủ tục , còn  cho phép bà  mang bất cứ thứ gì của nhà họ Lâm . Ông còn trông cậy  bà ? Nếu thật sự dính  bà , mang bà  về đây, sợ là chẳng những  vớt  chút lợi ích nào, chúng  còn  nuôi nữa đấy!”
Trần Lệ Quyên nhào  lòng n.g.ự.c chị dâu nhà họ Trần,  thất thanh.
Vân Chi
“Mẹ! Rõ ràng    với con, điều kiện gia đình    , cha  đều  thương  , thường xuyên gửi tiền gửi đồ trợ cấp. Mỗi tháng   đều chi tiêu  ít, tại   như ? Hóa    đều lừa con! Tất cả đều là lừa gạt! Rốt cuộc  câu nào    với con là thật  ?”
Trần Lệ Quyên   bản  tự thương hại , vẻ mặt  thể tin , hóa  “Tình yêu” của Lâm Thanh Vân chỉ là lợi dụng, tất cả những lời    đều là giả dối.
Chị dâu Trần     điểm khác thường, bà  bắt lấy cọng rơm rạ cứu mạng cuối cùng: “Cậu   tới thôn Thượng Thủy  một năm trưỡi, vẫn luôn  tay  hào phóng,  bao giờ thiếu tiền thiếu phiếu. Nếu thật sự giống như lời ba  , nhà họ Lâm  thèm để ý đến  ,    cũng   địa vị gì ở nhà họ Lâm,    lấy   tiền với phiếu?”
…