Dung Thành.
Trước khi , Thẩm Húc cố ý tới nhà Chu Tam Hà một chuyến,    ít tin tức về nhà họ Lâm qua miệng bà Trần.
Sau khi tới bên ,  cũng  vội vã hành động, mà  hỏi thăm  một phen.
Cha kế của Lâm Thanh Vân tên là Lâm Quốc Đống, là phó trưởng phòng của một bộ phận trực thuộc tòa thị chính, Cấp bậc  đối với thôn dân thôn Thượng Thủy mà ,  là “Quan lớn” , thậm chí  tới mức độ chỉ  thể  lên.  đối với  ở Dung thành  mà ,      xếp  hàng ngũ  đầu, cũng tuyệt đối   chức vị quá cao, cách quyền cao chức trọng xa vạn dặm,   khả năng một tay che trời.
Thẩm Húc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu là như , thì kế hoạch của   thể tiến hành thuận lời,   lo sợ gia thế nhà họ Lâm quá lớn,  giải quyết  gì, bọn họ vẫn  đủ năng lực.
Căn nhà  đây nhà họ Lâm ở, là căn nhà ba gian Lâm Quốc Đống  đơn vị phân cho khi còn trẻ. Không lâu  bọn họ  bỏ  chút tiền, đổi với  khác sang một căn nhà lầu nhỏ.
Hiện giờ vẫn  cho phép mua bán nhà cửa,  dễ gì mua  phòng ở.  nếu tìm  gia đình thích hợp, hai bên đổi nhà cho  thì . Gia đình bên  vốn dĩ gia cảnh  tồi mới  nhà lầu, nhưng   nghèo túng, cần tiền gấp, nên mới trao đổi với nhà họ Lâm bên , coi như trao đổi theo nhu cầu đôi bên. 
Nhà lầu tổng cộng  ba tầng,  nhà vệ sinh riêng, còn  một khoảnh vườn nhỏ,    hơn căn nhà ba gian ban đầu bao nhiêu.
Nhà họ Lâm cũng  chút của cải, Lâm Quốc Đống là cán bộ nhà nước, tiền lương và phúc lợi cũng , nhưng dù , chênh lệch giá trị giữa hai căn nhà quá lớn,  tiền bọn họ  bù thêm    lượng nhỏ, sợ là nhà họ Lâm  thể lấy  ngay lập tức.
Trùng hợp là,  thời gian bọn họ đổi nhà,  chính  lúc  khi Thẩm Hướng Dung xảy  chuyện  lâu. Số tiền đó đến từ ,  cần  cũng .
Thẩm Húc  tốn nhiều sức,    tin tức về gia đình Lâm Quốc Đống. Hiện giờ trong nhà bọn họ  Lâm Quốc Đống,  già của ông , và con trai trai con dâu của Lâm Quốc Đống. Con ông   kết hôn  lâu, tạm thời   cháu, con gái ông   gả chồng, còn về vợ của ông ,  ruột của Lâm Thanh Vân   ly hôn đuổi  khỏi nhà.
Vân Chi
Lần , đội vận chuyển đưa hàng tới Dung Thành, thuận tiện còn  mang giúp Cung Tiêu Xã chút hàng quá trở về. Cung Tiêu Xã cũng    theo tới đây xử lý chuyện  ăn  . Thẩm Húc  cần quan tâm tới chuyện hàng hóa,  chỉ phụ trách lái xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-251-chuan-bi-ra-tay.html.]
Bởi ,  khi tới Dung Thành vài ngày,  phụ trách của Cung Tiêu Xã bận rộn chạy tới chạy lui,   thời gian ngừng nghỉ, Thẩm Húc  vô cùng nhàn nhã, mỗi ngày đều  tản bộ quanh khu vực nhà họ Lâm, tìm  thích hóng hớt  chuyện phiếm.
Hắn phát hiện  Lâm Quốc Đống và con trai con dâu ông  đều  việc , thời gian  việc và nghỉ ngơi mỗi ngày đều vô cùng cố định. Tám giờ sáng hàng ngày sẽ  ngoài, sáu giờ tối mới  về. Trong  thời gian  chỉ   bà Lâm ở nhà.
Đừng thấy bà Lâm  nhiều tuổi mà lầm tưởng, sức khỏe của bà  vô cùng , mắt cũng  tinh. Bà    học hành, cũng  hiểu  nhiều lắm, chỉ  một sở thích, chính là đánh bài. Đợi  khi  trong nhà đều  ngoài  việc, bà  sẽ gọi mấy  láng giềng đến, mở một bàn đánh bài tại nhà, tiền đặt cược  lớn lắm, chỉ một phân, nửa phân, tiêu khiển g.i.ế.c thời gian mà thôi. Bởi , cũng  ai để ý.
Thấy tin tức nên  đều  gần như đầy đủ , Thẩm Húc chuẩn  bắt đầu  tay.
Hôm , đầu tiên  lôi đạo cụ  ngụy trang  từ nhà khách, lớp ngụy trang   từng dùng một  khi giao dịch với  Chín ở huyện Dương Sơn,     coi như ngựa quen đường cũ.
Một tiếng , Thẩm Húc   trong gương,       dáng vẻ ban đầu của , Thẩm Húc   lòng.
Ra khỏi nhà khách,   núp trong một góc hẻo lánh cách nhà họ Lâm  xa, lấy  một túi gạo và một can dầu từ trong  gian, vác lên vai. Túi gạo  nặng chừng ba mươi cân, còn dầu là một can nhỏ nặng  năm cân. Ở đời , mấy thứ   đáng gì cả, nhưng hiện tại đối với niên đại  mà ,  là một khoản vô cùng phong phú .
Năm rưỡi, cách thời gian Lâm Quốc Đống về nhà còn nửa tiếng, Thẩm Húc bước đến gõ vang cửa nhà họ Lâm.
“Cửa  khóa, cứ  .”
Thẩm Húc  phòng, lập tức  thấy bà Lâm đeo kính mắt  trong phòng khách, đang  hì hì, : “Hôm nay bà Ngô may mắn quá nhỉ?”
Người  gọi là bà Ngô  xua tay: “Sao may mắn bằng bà . Chơi mười ván bà ù bảy ván ,  vẻ mặt  của bà, ván bài hiện tại cũng là bài   ?”
Bà Lâm  tủm tỉm  trả lời, coi như thừa nhận. Bà  sửa sang  bài một chút, dường như lúc đó mới nhớ      nhà, một tay đẩy gọng kính lên: “Cậu tìm ai?”