“Cướp… Cướp gì?” Thẩm Hướng Dương sửng sốt, đó thấy tình hình bên ngoài xe, trong lòng lập tức căng thẳng. Chưa đợi kịp phản ứng , tay nhét cho một cây gậy sắt.
Thẩm Hướng Dương ngẩng đầu, thì trông thấy Thẩm Húc mở cửa xe , kéo xuống : “Anh với Hoắc xông lên , em phụ trách xử lý cá lọt lưới, chú ý tự bảo vệ bản .”
Thẩm Hướng Dương:……
“Anh từng thấy thủ của , cũng tệ lắm, coi như luyện tập.”
Thẩm Hướng Dương: Con nó luyện tập!
Thẩm Hướng Dương thời gian chửi thề, cũng thời gian tự hỏi, bởi Thẩm Húc và Hoắc Đông Thăng cầm gậy sắt xông lên . Có lẽ nhóm từng nghĩ tới đối phương cứng như , ngay cả cơ hội đàm phán cũng cho, trực tiếp xông lên. Ban đầu bọn họ còn sửng sốt, đó mới nghĩ đến bọn họ hơn hai mươi , chẳng lẽ còn đánh ba ?
Sự thật chứng minh, đúng là đánh thật.Sức chiến đấu của Thẩm Húc và Hoắc Đông Thăng tương đối kinh , giống như gậy sắt trong tay thể bình định thiên hạ. Những giao thủ với bọn họ, đập gãy chân thì chính là gãy tay. Có may mắn chạy thoát, cũng qua cửa của Thẩm Hướng Dương.
Chưa tới nửa tiếng, mười mấy ngang dọc tứ tung mặt đất, tiếng kêu rên vang lên hết đợt tới đợt khác, còn thấy tình hình , lập tức chạy trốn nhanh hơn thỏ.
Hoắc Đông Thăng Thẩm Hướng Dương: “Anh bạn nhỏ, phối hợp tồi.”
Thẩm Hướng Dương hì hì: “Nào , nào !”
Vốn dĩ đang định khiêm tốn hai câu, nào ngờ gặp ánh mắt sắc bén của Hoắc Đông Thăng qua: “Từng huấn luyện trong quân đội nhỉ?”
Chỉ một câu, Thẩm Hướng Dương sững sờ.
Hoắc Đông Thăng tiếp: “Tuy răng thủ của Thẩm Húc , nhưng qua là học trong dân gian. Cậu thì khác. từng ngây trong quân đội nhiều năm, sẽ lầm.”
Tròng mắt Thẩm Hướng Dương xoay chuyển: “Anh Hoắc lợi hại quá, chuyện cũng thể . Em từng bộ đội, nhưng thủ đúng là học theo kiểu quân đội, học từ một vị quân nhân xuất ngũ.”
Hoắc Đông Thăng gật đầu, hỏi .
Thẩm Hướng Dương chỉ đám mặt đất: “Rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Vân Chi
“Cướp đường! Chuyên chặn xe vận tải qua đường. Nếu bỏ tiền mua đường, bọn họ sẽ động tới và hàng hóa, cho xe qua. cho tiền, hoặc là tiền ít khiến bọn họ hài lòng, thì cả hàng và cả đều ở .”
Thẩm Hướng Dương choáng váng: “Đường do mở, cây do trồng, qua thì bỏ tiền đây? Như khác gì ăn cướp?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-263-xu-ly-cuop-duong.html.]
Thẩm Húc gật đầu: “Thì đúng là cướp mà.”
Cho nên mới , đừng thấy đội vận chuyển mặt đều , công việc cũng nguy hiểm đấy.
Đây cũng là nguyên nhân vì Thẩm Húc ủng hộ Thẩm Hướng Dung cùng, Hắn thắng, vì dọa Thẩm Hướng Dung sợ, cũng nào ngoài, Điền Tùng Ngọc cũng lo lắng hãi hùng.
“Vậy bây giờ xử lý đám thế nào? Báo công an ạ?” Thẩm Hướng Dương Thẩm Húc, qua Hoắc Đông Thăng, thể cứ để như tiếp chứ?
Nghe thấy hai chữ công an, đám đang rên rỉ mặt đất lập tức mất bình tĩnh: “Ba em, do chúng mắt thấy Thái Sơn, đừng báo công an, tuyệt đối báo công an!”
Thẩm Hướng Dương xùy: “Bây giờ sợ ? Sao ban nãy lúc xông ăn cướp sợ?”
Phía bên vẫn đang tức giận, phía bên Hoắc Đông Thăng và Thẩm Húc bước đến kéo đất dậy , đánh trật khớp cũng bọn họ nắn giúp.
“Các ! Ra ngoài đều dễ dàng. Lần coi như xong, báo công an, các lợi gì, chúng cũng gặp phiền toái. Chúng đánh quen , coi như thêm một bạn. Nếu các nhớ phần ân tình , về chúng qua đây, giúp đỡ chúng chút. Các thấy thế nào?”
Người cầm đầu chính là đó mở miệng đừng báo công an, tóc xoăn nhẹ, qua Thẩm Húc và Hoắc Đông Thăng, liếc mắt qua biển xe vận tải: “Được! nhớ kỹ phần ân tình , khi về sẽ nhắc nhở các em.”
Nói xong, chân thấp chân cao rời khỏi chỗ .
“Đợi !” Thẩm Húc gọi , ném một lọ thuốc trị thương qua.
“Chúng tay chừng mực, vẻ đau, nhưng vết thương nặng, Đều là vết thương ngoài da, hai ngày là thể khỏe , đừng lo lắng.”
Tóc xoăn ngẩn một lát, mới cất thuốc trị thương trong túi, chắp tay chào giống dân giang hồ thời xua, đó mới rời .
Thẩm Hướng Dương nhíu mày: “Cứ thả bọn họ như ?”
Thẩm Húc bật : “Nếu thì ? Em còn thế nào? Em nghĩ bọn họ thật sự sợ công an ? Sợ thì cũng sợ, nhưng cũng tới mức . Người thể chuyện kiểu , đều là dân bản xứ, chắc chắn lưng chút thế lực. Nếu đưa tới đồn công an, đối với bọn họ mà , chẳng qua cũng chỉ tốn một tiền mà thôi.”
“ mà thể cần mất tiền, ai bằng lòng thịt? Dù cũng thể gì bọn họ, thà kết thiện duyên còn hơn. Lần đội vận chuyển các mới khai thông tuyến đường tới Đông Thành, chắc chắn sẽ thường xuyên qua . Nếu như các tay quá tàn nhẫn, bọn họ ghi hận nhớ thù, bọn tới một bọn họ trả thù một , em thấy đội vận chuyển còn thể qua bên ăn nữa ?”
“Người qua đường quy củ của qua đường, chính miệng bọn họ thừa nhận sẽ nhớ phần ân tình , về xe các qua đây, bọn họ đều giúp đỡ.”
Thẩm Hướng Dương bừng tỉnh, ngờ trong chuyện còn nhiều đạo lý như .