Sau khi cảm xúc mãnh liệt vì xa các lâu ngày mới gặp  qua , lúc  Thẩm Hướng Dương mới để ý thấy, Thẩm Hách bước  chân thấp chân cao. Sắc mặt   lập tức  đổi: “Cha, chân của cha   ?”
“Không  gì, ngã một cái thôi. Hai ngày nữa là khỏi .”
Sao Thẩm Hướng Dương  thể dễ dàng tin tưởng như ,    xổm  xuống, kéo ống quần Thẩm Hách lên. Thẩm Hách nhạy bén nhận   ý đồ của con trai, định trốn tránh, nhưng vì chân ông   thương hành động  tiện, chậm nửa nhịp,   Thẩm Hướng Dương bắt  mắt cá chân.
Quần  kéo lên, là  thể trông thấy  đầu gối  mười centimet là một vết thương m.á.u tươi đầm đìa, gần như   thấy một miếng da nào  chỉnh.
Thẩm Hướng Dương kinh hãi,   vẫn nhớ rõ cảnh tượng  quảng trường ngày hôm qua,    xô đẩy,    ép quỳ  mặt đất,    đẩy từ  bục ngã xuống đất… Cậu  hít sâu một : “Vết thương   mới ,   do…”
Cậu  còn   hết câu,   Thẩm Húc ở bên cạnh lén lút đá cho một cái. Lúc  Thẩm Hướng Dương mới nhớ ,  thể để cha   chuyện hôm qua bọn họ   thấy, lập tức ngậm miệng .
Thẩm Húc kéo Thẩm Hướng Dương , xem xét vết thương của Thẩm Hách, lấy thuốc trị thương xử lý cho đối phương. Hắn  từng học y, nhưng học võ thuật  Tae Kwon Do đều sẽ  va đập, đặc biệt là  còn cho rằng mạt thế sẽ đến,  thương sẽ trở thành chuyện nhiều như cơm bữa, bởi  từng cố ý học cách xem xét và xử lý miệng vết thương đơn giản.
Sau khi kiểm tra xong vết thương của Thẩm Hách, Thẩm Húc nhẹ nhàng thở : “Vẫn may, đều là vết thương ngoài da, xương cốt  vấn đề gì.”
Vân Chi
Thẩm Hách để  tùy ý bôi thuốc cho , động tác nhỏ   giữa Thẩm Húc và Thẩm Hướng Dương  ông   thể   , chỉ là Thẩm Hách  vạch trần mà thôi. Nhìn Thẩm Hướng Dương  bên cạnh, cảm xúc suy sút, ông   mở miệng: “Không    mang đồ tới cho cha  ? Mang theo thứ gì thế?”
Lúc  Thẩm Hướng Dương mới lấy  tinh thần, lôi từng món đồ trong túi  giới thiệu.
“Đây là cái bao để bảo vệ đầu gối khuỷu tay, bên trong  lót thêm bông. Còn đây là hai chiếc áo khoác dày. Đông Thành quá lạnh, cha  dùng nó sẽ ấm áp hơn chút. Những thứ  đều là đồ ăn, mấy hộp  là loại cay chuẩn  cho cha,   ăn  cay thì  rau ngâm. Đều do chị gái và chị dâu tự tay chuẩn , từ Lâm Tương qua đây quá xa, chị  tiện  theo, nên  tới thăm hai  .”
Viên Tố Quân vội hỏi: “Chị gái con  khỏe ?”
“Khỏe! Chúng con đều  cả!”
Thẩm Hách cúi đầu hỏi Thẩm Húc: “Nghe  con  ba đứa nhỏ  ?”
Động tác tay Thẩm Húc vẫn  ngừng,  trả lời ông : “Vâng! Đứa lớn nhất là con gái, tên Thẩm Song Yến. Hai đứa  là con trai, một đứa tên Thẩm Phồn, một đứa tên Thẩm Thần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-267-tham-hach-bi-thuong.html.]
“Chắc Thẩm Thần sắp  một tuổi  nhỉ?”
“Vâng! Còn thiếu vài ngày nữa,   gọi cha  ,  lâu nữa khả năng sẽ  gọi ông nội bà nội.”
Viên Tố Quân  dậy, tìm tòi  tấm nệm  giường một lát, lấy  một bộ quần áo trẻ con, chất vải    lắm. Bà   chút do dự, nào ngờ  đợi bà  kịp  gì, Thẩm Húc  bước tới nhận lấy: “Bộ quần áo   cho Thẩm Thần ạ?”
Nhìn kích cỡ, cũng chỉ Thẩm Thần mới  thể mặc ,
“Ừ!  mà trẻ con da thịt non mịn, chất vải      thằng bé khó chịu .”
Chất vải  chút thô ráp, nhưng trong  cảnh như ,  lẽ chút vải dệt  hai  bọn họ   vất vả mới tích cóp , cũng là thứ duy nhất bọn họ  thể lấy .
“Có thể mặc bên ngoài,  chạm  da   cả.”
Thấy Thẩm Húc nhận đồ, hai mắt Viên Tố Quân sáng hẳn lên,  đó  lấy  vài món đồ chơi nhỏ bằng gỗ,  thỏ,  chó,  cả mèo.
“Mấy thứ  đều do cha con  cho bọn trẻ chơi, nhưng mà mãi vẫn  tìm  cơ hội gửi  ngoài.”
“Rất .” Thẩm Húc  đầu  Thẩm Hách: “Cha còn   mấy thứ  cơ !”
Thẩm Hách  chút hoảng hốt: “Năm đó để ngụy trang, việc gì cũng sẽ học một chút, lỡ như  việc cần đến còn  thể  . Điều khắc là việc cha học giỏi nhất, cũng kiên trì lâu nhất. Điêu khắc  thể khiến đầu óc cha bình tĩnh, cảm xúc cũng  thể bình tĩnh.”
Khi   vùng trong chính phủ ngụy cộng  dễ dàng, Thẩm Húc hiểu ,  lẽ ông    dựa  việc điêu khắc mấy thứ  mới hóa giải  căng thẳng, sợ hãi, bất an và… Cô độc trong lòng. Dù khó dù khổ, cũng  thể tâm sự với ai, chỉ  thể gửi gắm tâm tình  điêu khắc.
Ông  là  hùng đáng    kính trọng.
“Chắc chắn bọn nhỏ sẽ thích, đợi   cả nhà đoàn tụ, cha  thể tự  dạy bọn trẻ.”
Thẩm Hách sửng sốt,  đó mỉm : “Được!”