Thẩm Hướng Dương  xong hết tin tức  điều tra , mới hỏi Thẩm Húc về Trương Quốc Hoa.
Thẩm Húc trực tiếp đưa ảnh chụp cho   xem. Mười mấy tấm ảnh  ghi  rõ ràng,  ảnh chụp túi gạo trắng bóng,  ảnh chụp mặt sẹo đưa tiền, Trương Quốc Hoa đếm tiền… Tất cả đều là chứng cứ quan trọng.
Trong lòng Thẩm Hướng Dương vô cùng vui mừng: “Anh Cả,  lấy   mấy thứ ?”
“Anh tự chụp bằng máy ảnh!”
Vân Chi
“Nhanh như   rửa  ảnh ?”
“Có tiền mua tiên cũng !”
Câu   thật sự  sai. Cho dù dùng máy ảnh của niên đại  chụp ,  tìm quán chụp ảnh nào đó, cho đối phương chút tiền, đối phương sẽ giúp đỡ rửa ảnh nhanh hơn. Chỉ là Thẩm Húc   phiền toái, cũng sợ trời xa đất lạ, nhà họ Trương  là dân địa phương. Ai  quán chụp ảnh  tìm tới  quen  với Trương Quốc Hoa  ?
Số ảnh chụp   thể để lộ  ngoài, tất nhiên càng ít   càng .
Thẩm Hướng Dương  dậy: “Anh Cả, bây giờ chúng   cử báo ?”
“Cử báo? Chẳng lẽ em quên lời cha  , nhà họ Trương   trong công an.”
“Chỉ là   thôi,    thể một tay che trời! Nếu bọn họ lợi hại đến mức  thể một tay che trời,  sợ gì cả, thì  cần  giao dịch lén lút như ? Hơn nữa, cho dù công an ở Đông Thành  giải quyết , chúng   thể cử báo lên . Chứng cứ xác thực thế , chắc chắn    thể xử lý .”
Thẩm Húc khẽ : “Sau đó thì ?”
“Hả?” Thẩm Hướng Dương ngẩn .
“Sau khi cử báo thì ? Trương Quốc Hoa  bắt, nhà họ Trương rơi đài,  đó thì thế nào?”
Thẩm Hướng Dương nhíu mày, cảm xúc kích động nháy lập tức tắt ngấm: “ ! Không  nhà họ Trương, thì vẫn còn nhà họ Lương, nhà họ Trần… Cho dù mấy gia tộc  đều sụp đổ, cấp   phái  khác tới quản lý nông trường, cha  cũng  chắc   thể sống  hơn.”
Cậu    ghế, cả  đều ủ rũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-272-uy-hiep-truong-quoc-hoa.html.]
Thẩm Húc bật : “Cử báo đúng là  thể cử báo , nhưng  đại biểu mấy thứ  vô dụng!”
Thẩm Húc lấy giấy  thư ,  một lá thư, đút  trong đó hai tấm ảnh, bỏ tất cả  phong bì, dán tem  chuẩn  từ  lên,  đó điền địa chỉ nhà Trương Quốc Hoa .
“Gửi thứ   ngoài là . Anh  cố ý  đổi kiểu chữ, trong thư chỉ  đúng một câu. Nếu     để lộ  ảnh   ngoài, rơi  kết cục  xử bắn, thì  đối xử tử tế với những   hạ phóng đến nông trường.”
Thẩm Húc liếc mắt  Thẩm Hướng Dương một cái, giải thích: “Anh  nhắc đến cha , bởi vì sợ đối phương  uy h.i.ế.p sẽ sinh oán hận. Trương Quốc Hoa    lương thiện gì, nếu để    chúng  uy h.i.ế.p   vì cha ,  sợ đối phương sẽ lén lút động tay động chân với hai . Dù  chúng  cũng  thể ở  Đông Thành canh chừng    lúc  nơi .”
Thẩm Hướng Dương hiểu rõ: “Em hiểu. Cho nên,  chỉ ép     khó xử   hạ phóng tới nông trường. Trong nông trường  nhiều   hạ phóng như ,    thể nào điều tra tất cả  .”
“!”
Thẩm Hướng Dương nắm chặt tay,   nữa cháy lên hy vọng: “Sau đó thì ? Bước tiếp theo chúng  nên  thế nào? Tới tìm Tằng Quảng Bình ,  là Tôn Lai Phú?”
“Tằng Quảng Bình ! Mai em hẹn   tới đây, cứ hẹn ở chỗ . Anh  chuẩn  chút đồ,  đó sẽ ở đây chờ hai .”
“Vâng!”
Ngày hôm , khi Thẩm Hướng Dương đưa Tằng Quảng Bình tới đây, Thẩm Húc  pha  chờ sẵn.
“Đồng chí Tằng, mời ! Hôm nay mời  đến đây, vì  việc  hợp tác với .”
Tằng Quảng Bình nhíu mày: “Việc gì? Nếu hai   gặp Thẩm Hách và Viên Tố Quân, dù cho  nhiều tiền hơn nữa  cũng   . Việc    chủ nhiệm Trương đồng ý.”
“Không liên quan tới bọn họ.” Thẩm Húc lắc đầu, xốc chăn trải giường lên. Đường đỏ  xếp thành hàng lập tức lộ  bên  đệm giường, tất cả đều  đóng gói cẩn thẩn,  chừng ba bốn trăm túi.
Thời  vẫn   giống mía chịu  lạnh, bởi , ở phía nam  hề thiếu mía, nhưng ở Đông Thành   hề . Bởi , đối với Đông Thành mà , đường đỏ ở đây đắt hơn so với phía nam nhiều.
Tằng Quảng Bình giật : “Anh lấy   nhiều đường đỏ như ?”
Thẩm Húc khẽ : “Chuyện  thì   cần .”
Tằng Quảng Bình nhíu mày, quan sát kỹ Thẩm Húc: “Anh   là  ý gì?”