“ giá cả đường đỏ loại bán ở Cung Tiêu Xã Đông Thành năm mao một túi. dùng giá bốn mao một túi bán cho , thấy thế nào?”
Năm mao chỉ là giá cả ở Cung Tiêu Xã, mang tới chợ đen thể bán từ tám mao tới một đồng, đôi khi đường đỏ cung đủ cầu, còn thể bán một đồng hai. Số đường đỏ của Thẩm Húc, mang tới chợ đen căn bản sợ bán . Bây giờ chỉ dùng giá cả bằng một nửa thậm chí đến một nửa giá bán ở chợ đen bán cho , thể thấy thứ Thẩm Húc tiền. Như đối phương gì, cần cũng .
“Bên phía nông trường, quyền lợi của lớn lắm. Yêu cầu của , chắc .”
Thẩm Húc xua tay: “Yêu cầu của cao, chỉ cần chiếu cố Thẩm Hách và Viên Tố Quân một chút là . bình thường chủ nhiệm Trương sẽ sắp xếp để những hạ phóng tới nông trường công việc bẩn thỉu nhất, mệt mỏi nhất. yêu cầu sắp xếp việc khác cho bọn họ, chỉ hy vọng trong công việc vất vả , sắp xếp cho bọn họ công việc ít bẩn thỉu, ít mệt mỏi hơn một chút. Ví dụ như nếu quét tuyết, xắp xếp để bọn họ quét tuyết đường phố là , đừng lên núi.”
Tằng Quảng Bình nhẹ nhàng thở , việc nhỏ đúng là khó. Với năng lực của , thành vấn đề.
Cậu nghi ngờ Thẩm Húc: “Chỉ ?”
“Chỉ thôi!”
Tròng mắt Tằng Quảng Bình xoay chuyển: “Anh sợ nhận đường , đó việc giúp ?”
“Số đường chỉ là hàng đầu!”
“Lần đầu?” Tằng Quảng Bình giật , cách khác vẫn còn thứ hai, thứ ba?
Nếu đội vận chuyển khai thông tuyến đường qua bên , chắc chắc sẽ chỉ mua bán một . Sau chắc chắn vẫn tới nữa, chỉ là trong đội ít tài xế, Thẩm Húc thể nào cũng theo. Dù một chuyến qua bên , tuy rằng xa, mất thời gian một chút, nhưng khoản thu nhập thêm thể kiếm chắc chắn ít. Hắn thể cản trở khác kiếm lợi mãi .
một năm lẽ thể qua bên vài .
Thẩm Húc tính toán một lát, : “Sau vẫn sẽ tới Đông Thành, mỗi năm ít nhất ba bốn . thể bán hết hàng mang theo mỗi cho với giá cả thấp hơn giá cả ở Cung Tiêu Xã bên hai mươi phần trăm. Không chỉ là đường đỏ, lẽ còn cả radio và đồng hồ.”
Tằng Quảng Bình liếc mắt đường đỏ giường. Số đường đỏ chỉ cần qua tay , là thể kiếm một hai trăm. Nếu như đồng hồ đeo tay, hoặc là radio, cho dù lượng ít, cũng thể kiếm lợi nhuận gấp đôi.
Cậu hít sâu một , nhanh nhẹn dứt khoát đồng ý: “Được!Thành giao!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-273-thu-phuc-tang-quang-binh.html.]
Nhận lợi ích lớn như , chỉ đổi bằng chuyện nhỏ tốn sức gì. Chỉ kẻ ngốc mới đồng ý!
Tằng Quảng Bình sảng khoái trả tiền, tìm bất kỳ ai giúp đỡ, tự mang bao tải tới lấy hàng vài mới xong. Đợi đối phương khỏi, Thẩm Hướng Dương nhịn mới hỏi Thẩm Húc: “Anh Cả, đó chuẩn vài thứ, chính là những thứ ? Anh lấy nhiều đường như ?”
“Dựa quan hệ của đội vận chuyển, bỏ nhiều tiền mua từ tay khác.”
Vân Chi
Thật lời tình hình thực tế.
Số đường đỏ đó, một phần là kiếp tích cóp trong gian, phần còn là mua thêm.
Từ khi ý định tới Đông Thành, bắt đầu để ý thu mua vật tư. Mỗi chạy xe tới , đều mua vài thứ cất trong gian. Ngoài đưởng đỏ , ngay cả radio và đồng hồ với Tằng Quảng Bình cũng sẵn. hợp tác lâu dài với Tằng Quảng Bình, để đối phương việc giúp , cho nên thể cho đối phương tất cả hàng hóa trong một .
Thẩm Hướng Dương thở dài: “Mua giá cao, bán giá thấp, tốn ít tiền nhỉ?”
“Không ! Chỉ cần cha lên, tiền đều thành vấn đề.”
“Vậy còn đủ tiền dùng ? Trong tay em còn một khoản tiền nữa, đợi khi về em sẽ đưa cho .”
Vốn dĩ Thẩm Húc định từ chối, nhưng lời tới bên miệng , do dự một chút, đó đổi: “Được!”
Đã là em, đều vì cha , cùng chia sẽ là chuyện nên .
Thấy đồng ý, Thẩm Hướng Dương vui mừng: “Đã thu phục Tằng Quảng Bình , bao giờ chúng tới tìm Tôn Lai Phú?”
“Con vẫn đang ở bệnh viện nhỉ?”
“Vâng! Hôm viện, bác sĩ , ít nhất ở một tuần. Đêm nào cũng viện chăm nom.”
“Vậy thì chúng luôn bây giờ, thời gian của chúng nhiều lắm, thể tranh thủ lúc nào lúc .”