Hai  đến bệnh viện, gọi Tôn Lai Phú  khỏi phòng bệnh.
Tôn Lai Phú  kinh ngạc: “Là hai  ? Sao hai   tới đây? Tối hôm đó chặn đường cướp hai  là  của , hai  cũng  đánh  . Chúng  cũng   sẽ  truy cứu nữa, bây giờ hai    thế nào?”
Thẩm Húc sửng sốt,     hiểu lầm.
“Cậu đừng nóng vội, chúng  tới đây   vì chuyện cướp đường tối hôm đó. Chúng  tới vì  nhờ  giúp một chút, chúng     đang ở nông trường.”
Tôn Lai Phú    hiểu    ý nghĩa thế nào. Hai   là  nơi khác đến,   của bọn họ   thanh niên trí thức thì chính là phần tử   hạ phóng. Nghe giọng điệu của đối phương, tất nhiên   thanh niên trí thức ,  thì chỉ  thể là phần tử .
Tôn Lai Phú nhíu mày,   gì.
Thẩm Húc  tiếp: “Con trai   bệnh  tốn kém nhỉ?”
Tôn Lai Phú tự giễu: “Mỗi tháng ít nhất cũng  hai mươi đồng. Nếu   cũng    chuyện cướp đường táng tận lương tâm . Nói  thì đúng là    đúng, hai   thả cho  một con đường sống,  nhớ ơn hai . Hai    giúp đỡ chuyện gì,  , để xem   giúp   ?”
“Nhà  chắc là  than đá dư thừa nhỉ?”
“Có thì !  nhà   quản lý chuyện phân phối than đá,    bản lĩnh nhúng tay   chuyện  lượng than đá phân phối cho những  đó.”
Thẩm Húc lắc đầu: “Không cần  nhúng tay  chuyện phân phối,  chỉ cần nghĩ cách kiếm thêm một chút, đủ lượng dùng cho hai  là .”
“Hai ?”
“Thẩm Hách, Viên Tố Quân. Đương nhiên,   lượng dùng cho hai , là  đảm bảo phòng ở của bọn họ đủ than ấm, mỗi ngày đều  thể đun nước ngâm chân. Chứ   chỉ cần đủ để nấu cơm.    đang thiếu tiền, nếu   , mỗi tháng  sẽ cho  năm mươi đồng.”
Tôn Lai Phú giật  thiếu chút nữa  đánh rơi điếu thuốc trong tay: “Năm mươi đồng?”
“! Cậu   lầm , đúng là năm mươi đồng!”
Năm mươi đồng đó! Có  tiền , sẽ  cần sầu vấn đề chi phí khám bệnh của con trai, còn dư  mấy chục đồng! Cho dù mỗi tháng     gì, vẫn  thể sống thư thái!
Tôn Lai Phú gần như  dám tin tưởng: “Anh  thật?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-274-thu-phuc-ton-lai-phu.html.]
“Thật!” Thẩm Húc đưa năm tờ mười đồng qua: “Đây là tiền tháng . Về  mỗi tháng  sẽ gửi tiền qua bưu điện cho . Đương nhiên,  sẽ  thư hỏi thăm bọn họ xem bọn họ sống thế nào, cũng sẽ bớt chút thời gian mỗi năm chạy tới Đông Thành vài , tự  xem xét, kiểm tra xem  lượng than đá  cung ứng  đúng  đủ .”
Tôn Lai Phú  năm mươi đồng trong tay, mới tin tưởng    đang  mơ.
Mỗi tháng năm mươi đồng, chỉ cần cung ứng than đá cho hai  mà thôi, đừng  sưởi ấm nấu nước, cho dù đốt than cả ngày, hai  với căn phòng nhỏ như ,  thể dùng hết bao nhiêu? Số than đá , thậm chí    cần kinh động đến  trong nhà vẫn  thể lấy  tới tay. Nhà họ Tôn cho dù cái gì cũng thiếu, cũng  bao giờ thiếu than đá.
“Được! Anh yên tâm,  nhất định sẽ   chuyện !”
Vân Chi
***
Quay về từ bệnh viện, Thẩm Hướng Dương hỏi: “Như  là xong  ?”
“Coi như tạm  ! Tôn Lai Phú và Tằng Quảng Bình  kiếm  lợi ích lâu dài, sẽ   qua loa, mà sẽ cố gắng   nhất trong phạm vi khả năng của  để   lòng. Có hai  bọn họ, cha  sẽ   chịu lạnh, cũng    việc quá mệt mỏi nữa.”
“Bên chỗ Trương Quốc Hoa,  gửi thư uy h.i.ế.p đối phương, chỉ cần   vẫn  giữ  tính mạnh và vinh hoa phú quý, chắc chắn sẽ  dám tổ tức quần chúng tiến hành phê đấu giáo dục   hạ phóng nữa. Cho dù mấy nhà khác trong nông trường  tổ chức,   cũng sẽ nghĩ cách lấp l.i.ế.m cho qua.”
Thẩm Hướng Dương thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì cha    chịu nhục nữa .”
Ngày hôm , hai   tới gặp Thẩm Hách và Viên Tố Quân,  hết những gì  sắp xếp với hai .
Thẩm Hách  chút kinh ngạc, ông   ngờ chỉ trong  thời gian vài ngày ngắn ngủn, Thẩm Húc   thể giải quyết   chuyện đến mức độ .
Thẩm Húc lén lút đưa năm tấm ảnh cho ông : “Đây là chứng cứ phạm tội của Trương Quốc Hoa, cha cầm lấy đề phòng biến cố khi chúng con   ở đây. Giữ chúng trong tay,   chừng tới thời điểm mấu chốt còn  tác dụng gì đó.”
Thứ  là bùa đòi mạng, cũng là bùa bảo vệ tính mạng. Thẩm Húc tin cha   thể lợi dụng nó một cách  nhất. Hắn cũng vô cùng tin  bản lĩnh giấu đồ của Thẩm Hách. Ảnh chụp  lớn,  chiếm dụng nhiều  gian, chỉ cần Thẩm Hách ,  kahcs sẽ  lục soát   từ trong phòng ông . Một  từng  vùng trong chính phủ ngụy cộng  thể an  rút lui, chút năng lực   thể  .
Thẩm Hách nhận lấy năm tấm ảnh, hỏi: “Toàn bộ đều ở đây ?”
“Không ! Con còn giữ mấy tấm, định cứ cách hai tháng  gửi cho   một tấm. Đương nhiên, con sẽ tranh thủ khi chở hàng đến nơi khác, gửi từ bưu điện ở nơi đó, sẽ  để lộ  địa chỉ tỉnh Lâm Tương.”
Thẩm Húc ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt của Thẩm Hách, hai    .
Làm ,  thể liên tục duy trì cảm giác nguy cơ cho Trương Quốc Hoa, khiến   lúc nào cũng nhớ rõ  đối xử tử tế với   hạ phóng, lúc nào cũng lo lắng  dám hành động thiếu suy nghĩ. Hơn nữa dùng dấu bưu điện ở nhiều nơi khác  còn  thể mê hoặc  , khiến    phân biệt     đang uy h.i.ế.p   là ai, trong tay đối phương còn bao nhiêu chứng cứ.