Sắc mặt Hướng Quế Liên  đổi, Chu Ái Quân từng tới vài ,  nào cũng dò hỏi b     tình hình đứa con thứ ba  bà đánh tráo  ngoài  , nhưng  bao giờ  ý định đón bà  về nhà.
“Từ nhỏ Chu Ái Quân  khéo ăn  ,  nào cũng  thể dỗ dành bà cam tâm tình nguyện trả giá vì  . Bà cẩn thận ngẫm  xem, bao nhiêu năm qua, những lời   từng , những điều   từng hứa hẹn với bà,   nào   thực hiện ? Cho dù là hứa hẹn nhỏ nhất,   cũng   ?”
“Sao   !Ái Quân……” Đột nhiên Hướng Quế Liên im lặng như gà mắc thóc, vốn dĩ bà  cho rằng   thể thuận miệng kể   nhiều chuyện, nhưng khi mở miệng mới phát hiện ,      gì. Cẩn thận ngẫm , thế mà bà  thật sự  thể tìm  một chuyện nào!
Sắc mặt bà  lúc xanh lúc trắng: “Không! Không  như thế! Ái Quân   như mày ! Nó là đứa trẻ hiếu thảo nhất!”
Thẩm Húc  tranh luận với bà  vấn đề , mà  tiếp: “Người  đều  nuôi con trai dưỡng già. Bà một đống tuổi , sức khỏe cũng càng ngày càng kém, cũng đến lúc mấy đứa con trai nên tẫn hiếu .  mà Chu Ái Quốc, Chu Ái Đảng, Chu Ái Quân,  một ai đáng tin, bà    bây giờ? Người bà  thể dựa  cũng chỉ còn đứa con thứ ba. Tuy rằng bà  ở chung với   ngày nào, nhưng vì bà   mới   cuộc sống  như , bây giờ  thể trở mặt  nhận   ruột ,   ?”
Hướng Quế Liên vẫn mạnh miệng: “Mày đừng mong  thể ly gián  quan hệ giữa tao và Ái Quân! Hôm nay mày đến đây   tới để chê  tao ? Mày cho rằng tao sẽ tin lời mày ? Chưa  Chu Ái Quân   vô lương tâm như   , ngay cả Ái Quốc và Ái Đảng, bọn chúng cũng chỉ là bất đắc dĩ, bản   đủ năng lực,  lo  cho tao mà thôi.”
Được , đối với một   mà , cho dù con   phạm  sai lầm, thì cuối cùng vẫn luôn  tha thứ. Mặc dù hành động của Chu Ái Quốc và Chu Ái Đảng khiến Hướng Quế Liên chạnh lòng, nhưng với cương vị của một  , Hướng Quế Liên  thể nào thật sự nhẫn tâm với bọn họ.
Người bà   thể nhẫn tâm chỉ  Chu Ái Dân, bởi vì Chu Ái Dân   con bà .
Thẩm Húc khẽ thở dài một tiếng,   nữa cảm thấy thương cho nguyên .
Hắn  tiếp: “Nếu ba  bọn họ thật sự giống như bà , vẫn luôn nghĩ đến bà, chỉ là ốc còn  mang nổi  ốc,    bà nên suy xét cho bọn họ một chút  ? Con trai ngoan Chu Ái Quân của bà  thể thi đỗ đại học, chẳng lẽ bà    cả đời   nông dân ở thôn Thượng Thủy? Còn cả Chu Quang Tông và Chu Diệu Tổ nữa, hai đứa nó chính là tim gan bảo bối của bà, cuộc sống bây giờ của bọn nó thế nào? Bà   bọn nó  thể trở thành  chủ  cần lo cơm áo gạo tiền ?”
Hướng Quế Liên sững sờ.
Thẩm Húc: “Con trai ruột của bà, tên là Thẩm Hướng An,  kết hôn, cưới vợ tên là Lư Ngọc Trân, gia thế của nhà họ Lư  tồi, của cải phong phú. Nghe  khi kết hôn với Thẩm Hướng An, nếu dùng của hồi môn của Lư Ngọc Trân để xây nhà gạch xanh ngói đỏ khang trang, thì đủ để xây cho  bộ các hộ gia đình trong thôn Thượng Thủy .”
Nếu  rõ hồi môn của Lư Ngọc Trân  những thứ gì, giá trị bao nhiêu, chắc chắn Hướng Quế Liên sẽ   hiểu.  Thẩm Húc  so sánh như , bà   hiểu  ngay. Đủ để xây nhà gạch xanh  đỏ khang trang cho cả thôn đấy! Ôi trời ơi,  là bao nhiêu tiền nhỉ?
“Còn Thẩm Hướng An, tuy rằng nhà họ Thẩm       con ruột nhà , nhưng hơn hai mươi năm qua từng cho    ít. Của cải trong tay   chỉ  nhiều hơn Lư Ngọc Trân, chứ  hề ít hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-285-dia-chi-cua-tham-huong-an.html.]
Hai tay Hướng Quế Liên bắt đầu run rẩy.
Thẩm Húc  ngừng quạt gió thêm lửa: “Anh  chỉ cần bỏ  một chút xíu thôi,  đủ để ba  em Chu Ái Quân  lo ăn mặc . Huống chi,   còn  thế lực,  danh tiếng,  mạng lưới quan hệ ở thủ đô,  giới thiệu công việc cho bọn họ    thành vấn đề.”
Trên mặt Hướng Quế Liên  lộ  vẻ vui mừng.
“Đều là con của bà,  thế nào cũng là  em ruột, cùng chung dòng máu, đánh gãy xương còn dính gân,   bắt   lên núi đao xuống biển lửa, chỉ nhờ   vươn tay giúp đỡ một phen mà thôi, với   mà , chỉ là chuyện nhỏ  đáng nhắc tới, chẳng lẽ     giúp?”
Hướng Quế Liên lâm  suy nghĩ sâu xa.  , chỉ cần thằng bé vươn tay giúp đỡ một phen mà thôi, cũng  ảnh hưởng gì đến thằng bé,   ?
“Chỉ cần   chịu giúp đỡ, cả nhà bà đều  thể tới thủ đô, sống cuộc sống  lành.”
Vân Chi
Hướng Quế Liên  động lòng, nhưng bà  vẫn  điều nghi hoặc: “Vì  mày   với tao những chuyện ? Mày  bụng như  ?”
Thẩm Húc mỉm : “   nhà của ,     nhà của  .  chỉ  ai về nhà nấy mà thôi.”
Thẩm Húc  thế vì   Thẩm Hướng An tiếp tục quấn lấy nhà họ Thẩm ?
Hừ!  là tính toán cò con. Hướng Quế Liên khinh bỉ, xùy một tiếng.
Thẩm Húc  tiếp tục  lời vô nghĩa nữa,  đặt một tờ giấy lên bàn: “Đây là địa chỉ của Thẩm Hướng An, bà   chữ, nhưng Chu Ái Quân . Cho dù  vì thứ gì khác, là   , bà cũng   xem    sống    chứ? Nếu   ảnh hưởng đến cuộc sống của  , thì  xem một  cũng .”
Một khi Chu Ái Quân   địa chỉ của Thẩm Hướng An, cho dù Hướng Quế Liên vẫn do dự, Chu Ái Quân sẽ khiến lập trường của bà  trở nên kiên định hơn,
Khóe miệng Thẩm Húc cong lên,  dậy,  về.
Không ngờ,  bước  ngoài  trông thấy Thẩm Hướng Dương đang  ngoài cửa, hai  bốn mắt chạm .
Thẩm Húc: !!!