“Em thấy hết ?”
Thẩm Hướng Dương gật đầu: “Anh để Hướng Quế Liên tới tìm Thẩm Hướng An?”
“!” Nếu thấy hết, Thẩm Húc cũng phủ nhận. Hắn sóng vai với Thẩm Hướng Dương về nhà, hỏi: “Em hiểu về Thẩm Hướng An nhiều hơn , em cảm thấy Thẩm Hướng An sẽ nhận gia đình Hướng Quế Liên ? Nhìn thấy bọn họ, sẽ phản ứng thế nào?”
Trong mắt Thẩm Hướng Dương lóe lên vẻ trào phúng: “Phản ứng? Sợ là còn hận thể khiến nhà họ Chu biến mất khỏi cõi đời chứ.”
Nói xong, sửng sốt, đó ngẩng đầu về phía Thẩm Húc: “Anh Cả, cố ý giữ Hướng Quế Liên, vì dùng bà để đối phó với Thẩm Hướng An?”
Thẩm Húc chỉ , gì, yên lặng coi như ngầm thừa nhận.
Thẩm Hướng Dương chuồng bò: “Cha tính toán của ?”
“Em sẽ cho bọn họ chứ?”
Lời tương đương . Thẩm Hướng Dương chần chừ, bước chân tạm dừng : “Anh để cha ?”
Cậu nhíu mày: “Thật cha đều thương , chắc bọn họ ủng hộ .”
Thẩm Húc trực tiếp trả lời, mà hỏi : “Vậy cha thương Thẩm Hướng An ?”
Thẩm Hướng Dương há miệng thở dốc, gì. Đáp án là chắc chắn.
“Nếu như việc Hướng Quế Liên đánh tráo, nếu Thẩm Hướng An vẫn là con trai ruột của cha , cho dù vì tiền đồ Thẩm Hướng An từng phản bội, cha sẽ tránh thất vọng, đau lòng, nhưng bọn họ sẽ vứt bỏ Thẩm Hướng An ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-286-tham-huong-duong-biet-chuyen.html.]
Thẩm Hướng Dương ngơ ngẩn. Thử nghĩ một chút, nếu việc tráo đổi phận , cho dù Thẩm Hướng An sai, sợ là cha vẫn sẽ nhẫn tâm , vẫn sẽ tiếp tục cho cơ hội sửa sai. Trước khi rõ chân tướng về thế, cha thật sự đau lòng, nhưng vẫn quan tâm đến Thẩm Hướng An.
Cậu ngập ngừng, một lúc lâu mới : “ mà nếu, bây giờ tất cả đổi . Thẩm Hướng An là con ruột của cha , mới là con ruột. Hơn nữa, hai ôm nhầm vì lý do ngoài ý , mà do Hướng Quế Liên cố ý . Hướng Quế Liên còn đối xử với , cha là sáng mắt hiểu thấu đáo, đến mức phân biệt đúng sai, cũng hồ đồ đến mức vẫn coi con trai của kẻ thù là con ruột của như cũ.”
Thẩm Húc thở dài: “Em đều đúng, nhưng dù cũng yêu thương hơn hai mươi năm, tình cảm nhiều năm như thể vứt bỏ là vứt bỏ ? Cha sửa án xử sai lâu như , nhưng hai từng chủ động nhắc đến Thẩm Hướng An với em ? Có từng sẽ xử trí thế nào ?”
“Tuy rằng cha nhắc đến, nhưng em hiểu ý của bọn họ. Sau Thẩm Hướng An là Thẩm Hướng An, chúng là chúng . Thẩm Hướng An sẽ còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Thẩm nữa.”
Sắc mặt Thẩm Húc bình tĩnh, giống hệt như những gì nghĩ. Khóe miệng cong lên: “ nếu , chỉ còn quan hệ thì ?”
Thẩm Hướng Dương há miệng thở dốc, do dự quá nhiều: “Em hiểu ý của . Em sẽ với cha .”
Thẩm Húc nghiêng đầu , trong mắt mang theo vẻ tò mò.
Vân Chi
Thẩm Hướng Dương nhíu mày: “Thật quan hệ giữa em và Thẩm Hướng An cũng lắm.”
Tạm dừng một chút, bỏ thêm một câu: “Trước khi nhà chúng xảy chuyện, lắm .”
Thẩm Húc khẽ nhướng mày, cũng cảm thấy gì quá bất ngờ. Tuy rằng mấy năm nay Thẩm Hướng Dương từng nhắc đến, nhưng qua thái độ của với Thẩm Hướng An cũng thể đoán ít nhiều .
Thẩm Hướng Dương về phía xa, bắt đầu nhớ quá khứ.
“Thật ngay từ nhỏ quan hệ giữa chúng em , em với cách chín tuổi, cách khá lớn. Khi em hiểu chuyện, mười mấy tuổi, mạng lưới quan hệ riêng . Anh học, cha và ông nội bồi dưỡng. Em nhớ rõ khi , đối xử với em vẫn tồi, mỗi ngày khi tan học về nhà đều chơi đùa với em.”
“Đợi đến khi em bắt đầu học, bởi vì trí nhớ của em , kết quả thi nào cũng đầu, còn nhảy lớp hai , trong nhà từ xuống đều khen em thông , cho dù là ông nội, cha , chị gái, thậm chí là lính cần vụ và cảnh vệ cũng đều thích em. Khi đó thái độ của đối với em dần dần phai nhạt, nhưng cũng chỉ như .”
“Em thể cảm nhận , tuy rằng cảm thấy em cướp đoạt một phần yêu thương của dành cho , những vẫn đến mức ghen ghét bất mãn với em. Cùng lắm chỉ là trong lòng chút ghen tị mà thôi, nhưng là ghen tị một cách thẳng thắn, quang minh chính đại, giống tâm tính bình thường của thanh thiếu niên. Tuy rằng ngày thường còn mật với em như , nhưng thi thoảng vẫn sẽ mua đồ ăn ngon cho em.”