Lục Vũ trợn tròn mắt  đối phương: “Cô… Cô đồng ý?”
Hà Tuyết Phỉ châm biếm: “Không đồng ý, thì  sẽ  ly hôn ?”
Đương nhiên là  . Nhà họ Lục sẽ dùng thủ đoạn khác, đến lúc đó kết cục của Hà Tuyết Phỉ thế nào,  ai  thể   .
“Cho nên,   quyền lựa chọn ?”
Lục Vũ nhíu mày ,  là Hà Tuyết Phỉ   quyền lựa chọn. Đồng ý ly hôn mới là lựa chọn sáng suốt nhất. Cho dù bất kỳ kẻ nào ở  vị trí  đều sẽ  như .  chuyện  đặt   Hà Tuyết Phỉ, Lục Vũ luôn cảm thấy  điểm nào đó  thích hợp, nhưng         thích hợp ở . Cảm giác bất an   nữa xuất hiện trong lòng.
Còn cha Lục   vui vẻ khi thấy Hà Tuyết Phỉ thức thời như : “Tốt lắm, hôm nay  kịp nữa , ngày mai hai đứa  xử lý thủ tục .”
Hà Tuyết Phỉ   dị nghị gì, cô   lên: “Con còn đang hầm canh trong phòng bếp, để con  xem.”
Đã sắp ly hôn , còn để ý đến chuyện phòng bếp?
Cha Lục và Lục Vũ đều  sang.
Vân Chi
Ánh mắt Hà Tuyết Phỉ lưu luyến   Lục Vũ: “ gả cho  vài năm, thật   từng  ngày nào thư thái bên . Tuy rằng vì  cất giấu bóng hình khác trong lòng, nhưng cũng  vài phần vì tính tình của . Bây giờ chúng  sắp ly hôn , đêm nay  lẽ đêm cuối cùng chúng  ở bên , cùng ăn một bữa cơm.   tự tay nấu, cũng coi như đặt dấu chấm hết cho đoạn tình cảm .”
Nhìn thấy tình cảm và lưu luyến trong mắt cô ,  đầu tiên Lục Vũ cảm thấy  chút áy náy, ma xui quỷ khiến thế nào,    : “Được!”
Bữa cơm chiều hôm đó, Hà Tuyết Phỉ nấu  nhiều món. Thời gian  qua, cô  vẫn luôn học nấu ăn, bởi   nhà họ Lục    cảm thấy kinh ngạc. Trên bàn  bảy tám món ăn, đều là những món ông cụ Lục, cha  Lục, và cả Lục Vũ yêu thích,  thể  là   lòng.
Người nhà họ Lục đều ăn thoải mái, thậm chí  Lục còn  nhịn  cảm thán một câu: “Nếu cô hiểu chuyện thế  sớm hơn một chút,  đến mức ồn ào  vui với Vũ Nhi như .”
Sau khi ăn xong, ai về phòng nấy.
Hai giờ sáng,  lúc   ngủ sâu nhất,  nhà họ Lục ăn cơm tối xong  càng ngủ sâu hơn, gọi thế nào cũng  tỉnh.
Hà Tuyết Phỉ thử đẩy Lục Vũ một cái, thấy     phản ứng, khóe miệng cong lên.
Xem , thuốc ngủ do cô  bỏ nhiều tiền mua  ở bệnh viện, hiệu quả  tồi.
Cô  mặc quần áo xuống giường, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Vàng bạc, trang sức, tiền mặt… Không chỉ thu dọn đồ của , còn cướp cả trong phòng  khác, bỏ tất cả  trong một cái túi xách cô   chuẩn  từ .
Sau đó cô  lấy xăng  chuẩn  , đổ khắp nơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-306-ket-cuc-cua-nha-ho-luc.html.]
Cuối cùng, cô  quẹt một que diêm ném xuống đất. Có xăng dầu dẫn cháy, ngọn lửa nhanh chóng lan tràn khắp nơi. Trong ánh lửa rực rỡ , Hà Tuyết Phỉ xách túi đồ đạc,  khỏi nhà họ Lục.
***
Phòng ở của nhà họ Hà  niêm phong, hai  con dâu của nhà họ Hà dắt theo con cái thuê một căn nhà nhỏ trong ngõ.
Nửa đêm  tiếng gõ cửa, bọn họ  định mở, nhưng tiếng gõ cửa vang lên mãi  dứt, Hà Tuyết Phỉ còn tự   tên , tuy rằng chị dâu Cả và chị dâu Hai nhà họ Hà  vui, cuối cùng vẫn  dậy mở cửa.
Hà Tuyết Phỉ trực tiếp nhét túi đồ qua.
Chị dâu Cả mở ,  thấy một đống vàng thỏi và đồ trang sức, còn  hai sấp tiền bên trong, lập tức hoảng sợ.
“Em  gì thế?”
“Cầm ! Bây giờ việc em  thể  vì nhà họ Hà cũng chỉ  bây nhiêu thôi.” Hà Tuyết Phỉ   phòng, ánh mắt  xuyên qua rèm cửa, cô   thấy mấy đứa cháu trai cháu gái  đánh thức, cả đám đều đang ngó đầu   lén.
“Nhà họ Hà  còn gì cả, chuyện xảy  quá đột ngột, thậm chí trong nhà còn  kịp chuẩn  đường lui,  kịp để  tiền cho   phòng . Có mấy thứ  , chị dâu và các cháu  thể sống  hơn chút, mấy đứa cháu trai cháu gái  từng chịu khổ,   cũng đừng để bọn trẻ  khổ. Nếu  dậy hết , thì đừng chậm trễ nữa. Em  mua vé tàu , là vé tàu sáng sớm mai, bây giờ cũng đến lúc  ga. Mọi  thu dọn một chút, lâp tức xuất phát, bây giờ  luôn, rời khỏi thủ đô , đừng bao giờ  về nữa.”
Nói xong, Hà Tuyết Phỉ nhét vé tàu qua.
Vé tàu  do cô  lợi dụng quan hệ khi còn ở nhà họ Lục, lén lút mua.
“Em  đây!”
Chị dâu Cả sửng sốt: “Em  ? Không  cùng   ?”
Hà Tuyết Phỉ lắc đầu: “Em   . Nếu em  cùng  , chỉ sợ   cũng   . Tại em hại nhà họ Hà, đây là báo ứng của em. Chị dâu Cả, chị dâu Hai, em chỉ hy vọng hai  nhớ tới tình cảm với  Cả  Hai trong quá khứ, nể mặt  tiền tài , chăm sóc  cho mấy đứa cháu trai cháu gái.”
Chị dâu Cả và chị dâu Hai đồng loạt gật đầu: “Các chị sẽ chăm sóc  bọn trẻ, bọn trẻ đều là cốt nhục của các chị.”
Hà Tuyết Phỉ nhẹ nhàng thở . Tất nhiên cô  ,  lẽ đưa tiền cho cháu trai cháu gái càng đáng tin hơn, nhưng cháu trai cháu gái đều còn nhỏ, đứa lớn nhất chẳng qua mới mười tuổi,   thể giữ   tiền tài ? Đưa tiền cho bọn trẻ, bọn chúng cũng  bảo vệ , thà đưa cho hai chị dâu còn hơn.
Hơn nữa cô  vẫn  chút đề phòng, khi  chuyện cố ý  lớn hơn chút, sẽ  truyền tới tai hàng xóm, nhưng đủ để đám cháu trai cháu gái trong phòng  rõ. Bọn trẻ  , tất nhiên sẽ , cô bọn họ  để  tiền tài cho bọn họ. Đám trẻ đều  ngu, cũng hông nhút nhát, bọn chúng    thế nào.
Giải quyết xong chuyện bận lòng cuối cùng, Hà Tuyết Phỉ mới rời khỏi ngõ nhỏ,  bộ trong đêm tối.
Lần , điểm đến của cô  là đồn cảnh sát.