Tống Văn Hoa bật  ha ha.
Tống Minh Vĩ  hiểu nổi vì  cha   : “Cha?”
“Chuyện    do      là bói toán  , mà là tâm tư kín đáo, kế hoạch chu . Theo như con , thì ngay từ đầu    thu thập tin tức về  ba nhà  , qua đó phân tích tính cách của mỗi , phán đoán   bọn họ sẽ hành động thế nào khi đối mặt với việc  mạnh mẽ cưỡng ép đuổi  khỏi nhà, hơn nữa cũng  tìm thấy điểm  thể uy h.i.ế.p bọn họ, chiêu  gọi là đánh rắn dập đầu. Còn gửi thư cử báo đến đơn vị con trai nhà họ Hoàng và nhà họ Tưởng chính là chiêu rút củi đáy nồi.”
Tống Văn Hoa   nữa đặt câu hỏi: “Thật     cần  phiền toái như ,  thể nhờ công an lập biên bản  đó gửi đến đơn vị, qua đó khiến hai đứa con trai nhà họ Hoàng và nhà họ Tưởng mất việc, thậm chí cũng  cần tìm hiểu tin tức nhà cho thuê, vẫn  thể phá hủy tất cả kế hoạch của đám  , nhưng con  vì     như  ?”
Tống Minh Vĩ sững sờ ngay tại chỗ, ngẫm nghĩ một lát  : “Cậu    loại  nhân từ sẽ nương tay, nhưng cũng   hạng  tàn nhẫn độc ác. Từ việc   chỉ  thư cử báo hai nhà Hoàng, Tưởng,    cử báo nhà họ Tằng là  thể   .”
“Đây cũng coi như một nguyên nhân.” Tống Văn Hoa gật đầu: “ còn một nguyên nhân khác càng quan trọng hơn, chính là chó cùng rứt giậu, con thỏ nóng lên cũng  cắn . Nếu   thật sự quá tuyệt tình, đẩy ba nhà Hoàng, Tưởng, Tằng  tuyệt cảnh, tất nhiên ba nhà  sẽ đấu với    c.h.ế.t  thôi. Bà Hoàng là nhân tố khó dự đoán, nếu bà  thật sự  tay tàn nhẫn, đ.â.m đầu  tường c.h.ế.t  mặt Thẩm Húc, con cảm thấy chuyện  sẽ phát triển thế nào?”
Trong mắt Tống Minh Vĩ hiện lên cảm xúc nghĩ mà sợ. Nếu thật sự như , Thẩm Húc dính  tai họa .
“Nhớ kỹ! Phản kích và chèn ép thích hợp,  thể đạt  kết quả chúng  .  quá tàn nhẫn,  để  lối thoát,  thể sẽ  nhận cục diện khó thu thập .”
Tống Minh Vĩ gật đầu, xem như  hiểu.
“Thẩm Húc bày mưu lập kế, tính toán hành động  một bước xem mười bước, mỗi bước đều tinh chuẩn, ít  sai lầm thiếu sót. Đặc biệt còn hiểu  một  hai , tiến lui  chừng mực, là nhân tài hiếm .”
Tống Minh Vĩ vô cùng kinh ngạc, bình thường cha   cũng  khen  khác, nhưng  từng đánh giá ai cao như thế.
Sau đó, Tống Văn Hoa  lắc đầu, thở dài một tiếng.
Tống Minh Vĩ nghi hoặc: “Nếu cha  thưởng thức Thẩm Húc như , vì  còn thở dài?”
Tống Văn Hoa  về phía Tống Minh Vĩ: “Cha thở dài là vì đáng tiếc     con trai của cha, nếu , nhà họ Tống chúng  coi như   kế nghiệp .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-319-day-bao-tong-minh-vi.html.]
Tống Minh Vĩ:…… Xin , lẽ     nên hỏi!
Vân Chi
Anh  cũng tự  bản   đủ tiêu chuẩn.
“Cha, con  vì  cha bảo con  xem vở kịch ngày hôm nay ,   con sẽ tìm cơ hội ở chung với Thẩm Húc nhiều hơn, học tập từ   nhiều hơn.”
Tống Văn Hoa sửng sốt,  đó   rộ lên: “ là cha cố ý để con quan sát thủ đoạn của Thẩm Húc, nhưng   cha  con trở thành  như  . Có một  việc   cứ cố gắng học tập là  thể  . Bản lĩnh của  , con  học . Cha bảo con xem nhiều,  nhiều, chỉ vì  con tăng thêm hiểu ,   mới  dễ dàng   khác tính kế.”
Tống Minh Vĩ:……
Yêu cầu của cha đối với   bây giờ  thấp như   ?
Tống Minh Vĩ hít sâu một ,  cảm giác thất bại, đầu gục xuống.
Tống Văn Hoa nheo mắt: “Giận ?”
Tống Minh Vĩ lắc đầu.
Tống Văn Hoa duỗi tay vỗ vai con trai : “Mặc dù con   trí kế vô song như Thẩm Húc, nhưng con cũng  ưu điểm của minh. Tuy rằng ngoài miệng cha  thường xuyên đả kích con, nhưng trong lòng cha , con là   thể  thế .”
“Con .” Chưa bao giờ Tống Minh Vĩ cảm thấy mất mát,  ủ rũ vì  đả kích,   hiểu rõ sự quan tâm của cha  dành cho , nên cũng  để tâm  chuyện vụn vặt. Cha  Tống cũng hiểu tâm tính của  , mới luôn trêu đùa  giỡn với   như , nếu đổi thành   tính tình khác, cha  Tống sẽ   như .
Chỉ là, gần đây đột nhiên trong lòng   sinh  một ý nghĩ, giây phút , ý nghĩ   mạnh hơn vài phần.
“Cha, con cảm thấy  là cha với  sinh thêm một đứa nữa . Tuổi tác của cha  bây giờ cũng   lớn lắm, tham khảo ý kiến của bác sĩ,  lẽ vẫn .”
Sắc mặt Tống Văn Hoa  chút phức tạp: “Cho dù sinh thêm một đứa nữa, ai  thể đảm báo chắc chắn sẽ sinh  một đứa trẻ thông minh, mà   là một đứa nữa giống con?”
Tống Minh Vĩ:…… Con  nên đưa  ý kiến . Quấy rầy , tạm biệt!