Thẩm Húc mỉm ,   gì, chỉ gắp một cái cánh gà kho cho  : “Đừng vội  chuyện  ăn, chúng  cơm nước  . Cậu nếm thử đồ ăn  bàn xem,  còn chuẩn  cả rượu , chúng  cứ ăn từ từ.”
Thấy   , trong lòng Dương Đại Hổ  đoán  một vài, cũng bắt đầu cố ý nếm thử mỗi món một chút, càng ăn hai mắt càng sáng. Anh  giơ ngón tay cái lên: “Anh Thẩm Húc,  ngờ  còn  tay nghề . Hương vị  tồi. Không hề kém tiệm cơm quốc doanh.”
Sau đó  bỏ thêm một câu: “Không đúng! Phải  là, còn ngon hơn so với tiệm cơm quốc doanh. Hương vị  hơn của bọn họ, chủng loại cũng đa dạng hơn.”
“Vậy  em Đại Hổ cảm thấy vụ mua bán   thể   ?”
“Đương nhiên là  thể  ! Chẳng những  thể , nếu kinh doanh , còn kiếm   nhiều tiền.”
Ý   mặt Thẩm Húc  giảm, chỉ  xe đẩy ngoài cửa, : “Sau  chúng  hợp tá, dùng chiếc xe  chở món kho  bán. Các  phụ trách  mua sắm nguyên liệu nấu ăn,  phụ trách chuẩn  gia vị,   cùng  chế tác. Còn chuyện đem bán thứ , giai đoạn đầu  sẽ  bán cùng khác ,   khả năng thi thoảng  mới  một , chủ yếu do các  phụ trách. Các  cảm thấy thế nào?”
Dương Nhị Hổ ở bên cạnh  ngừng gắp món kho nhét  trong miệng, vẫn  quên gật đầu : “Được.”
Dương Đại Hổ   lập tức đồng ý,  mặt lộ  vài phần do dự.
“Cậu em Đại Hổ  băn khoăn gì ?”
Dương Đại Hổ lắc đầu: “Không  băn khoăn gì, chỉ là em  điều  hiểu lắm.”
Vân Chi
“Cậu cứ hỏi .”
“Muốn bán món kho, khó nhất chính là gia vị. Nói cách khác    công thức.”
Thẩm Húc gật đầu. Hiện tại là thập niên 70, thời đại thông tin bế tắc. hiện giờ   ai cũng  nấu món kho thế nào,   đa phần đều là đầu bếp  công việc trong tay , ví dụ như  việc ở tiệm cơm quốc doanh. Ngoài điều  , còn     do tổ tiên truyền , nhưng lúc  trong cả nước,    vô cùng thưa thớt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-322-hop-tac-voi-anh-em-nha-ho-duong.html.]
 ở đời , chỉ cần bạn , tùy tiện lên mạng tra cứu là  thể tìm  công thức. Đương nhiên tìm  đều là công thức nấu ăn đại chúng, nhưng công thức đại chúng ở đời  cũng đủ dùng để đối phó với niên đại  , càng khỏi , thật  công thức Thẩm Húc  trong tay   công thức đại chúng.
Hắn   Lão Can Ma,  nấu nước cốt lẩu, là vì thường xuyên xem các chương trình nấu ăn. Mà sở dĩ  thích xem các chương trình nấu ăn như , là vì  là đồ tham ăn.
Nói một cách chính xác, , cha ,  , cả nhà bọn họ đều là kẻ tham ăn. Mẹ  thích nhất là món kho, tự  mày mò hơn hai mươi năm, trong gia vị bỏ thêm  nhiều loại nguyên liệu riêng tự  nghĩ , khiến món ăn bà  nấu ngon hơn so với cách nấu đại chúng  chỉ một chút.
Chỉ là, đời   lẽ Thẩm Húc  bao giờ nghĩ đến, sẽ  một ngày bản  dựa  cách nấu món kho   để   bước đầu khởi nghiệp.
Hắn lắc lắc đầu, xua tan ý nghĩ lung tung rối loạn trong đầu,  đó  hiệu cho Dương Đại Hổ  tiếp.
“Anh phụ trách chế tạo gia vị là bước quan trọng nhất, còn chúng em chỉ phụ trách mua sắm nguyên liệu nấu ăn và đem bán. Tuy rằng  thể  đổi thành  khác cũng  thể  , đối với  phụ trách mua bán cần quan hệ, đối với  chế tạo gia vị thì cần công thức.  như , chuyện mua bán  chính   thể tự , vì    rủ chúng em hợp tác? Mặc dù  đó chúng  từng hợp tác vui vẻ với  vài , nhưng quan hệ giữa đôi bên   thiết đến mức  trực tiếp tặng cho chúng em lợi ích lớn như ?”
Dương Đại Hổ  xong, Dương Nhị Hổ mới phản ứng . Nghĩ đến điểm ,   cũng nhíu mày , vô cùng khó hiểu  Thẩm Húc.
Thẩm Húc : “Rất đơn giản.   một  quá mệt mỏi.”
“Chỉ như ?” Hiển nhiên câu trả lời   thể thuyết phục  Dương Đại Hổ.
“Đương nhiên   chỉ như .  còn kế hoạch khác.   đủ tinh lực để đặt hết  chuyện mua bán món kho . Còn về kế hoạch khác, tạm thời   thể , hai tháng nữa, các  sẽ tự hiểu. Cậu em Đại Hổ,  chỉ cần trả lời một câu chắc chắn,  hợp tác   thôi!”
Dương Đại Hổ trầm tư trong chốc lát,  quyết định dứt khoát: “Được,  đồng ý!”
“Nếu  quyết định hợp tác,   sẽ thường xuyên qua , chúng  đừng khách sáo gọi cả họ tên  thế  nữa, trực tiếp gọi tên .”
Dương Đại Hổ sảng khoái đáp: “Anh lớn hơn em một tuổi,   em với Nhị Hổ gọi  là  Thẩm nhé.”
“Được!”