Tay trái Dương Nhị Hổ cầm loa,  nội dung  tờ giấy đang nắm trong tay , do dự hỏi: “Cái đó…… Anh Thẩm…… Thật…… Thật sự   theo tờ giấy  ?”
“! Đọc theo, đợi  thuộc ,  thể tự  thì  cần cầm theo giấy nữa.”
Dương Nhị Hổ:…… Trọng điểm     là “Đọc” ? Rõ ràng trọng điểm là “Nội dung” mà!
Dương Nhị Hổ mang vẻ mặt phức tạp,   nghĩ  , nếu  thật sự  theo nội dung  tờ giấy , nhất định sẽ thu hút ánh mắt của  nhiều . Đặc biệt  thời gian  còn là thời gian tan ca của hai nhà xưởng bên trái và bên , công nhân đang lục tục  về.
Vân Chi
Anh   đầu   trai  xin giúp đỡ,   thật sự   mất mặt!  mà Dương Đại Hổ     ngơ  ánh mắt mong đợi của  ,  tiếp tục công việc trong tay,  thúc giục: “Mau  ! Thời gian  đợi , còn tiếp tục dây dưa, công nhân tan ca sẽ về nhà hết đấy!”
Không còn cách nào khác, Dương Nhị Hổ đành  ho khan hai tiếng, căng da đầu cầm loa lên:
“Các đồng chí! Các đồng chí! Hôm nay món kho Thẩm Ký khai trương! Món kho Thẩm Ký khai trương! Món kho Thẩm Ký khai trương! Mọi  tới đây xem thử ,  ngang qua đừng bỏ lỡ,  mua cũng  , đến đây xem một chút,  một cái là . Món kho Thẩm Ký khai trương bán giá ưu đãi đây! Tất cả đồ ăn đều  phần ăn thử miễn phí! Thịt kho, gà kho, tai heo kho, ngó xen, đậu tương, rong biển,  bộ đều  ăn thử miễn phí! Ăn thử miễn phí đây!”
“Còn   nhiều ưu đãi hấp dẫn đang chờ  ! Chỉ cần mua đủ năm đồng tiền đồ ăn trong tiệm, sẽ  tặng thêm một phần thịt nguội thơm ngon! Chỉ cần mua đủ năm đồng, đều  quà tặng bất ngờ! Đủ sẽ  tặng ngay, bỏ  năm đồng tiền  hề thua thiệt,  hề  hại! Mọi  mau tận dụng thời cơ, cơ hội  đợi ,  ngang qua đừng bỏ lỡ, bỏ lỡ cơ hội    , sẽ  còn quà tặng miễn phí nữa! Món kho Thẩm Ký đây, món kho chính tông, đảm bảo ăn một   ăn hai, mua    mua tiếp!”
Giọng   cất lên, ánh mắt tất cả   từ bốn phương tám hướng đều đổ dồn về phía bên ,   tò mò chậm rãi đến gần.
“Món kho Thẩm Ký? Nghe các    thể ăn thử ? Có thật  ?”
Người hỏi chuyện là một bà lão,   Thẩm Húc  thành kiến với  già,  thích chiếm lợi độ tuổi nào cũng , nhưng tỉ lệ  già sẽ lớn hơn chút. Thẩm Húc  cảm thấy ham món lợi nhỏ  gì  , nhưng mà tham lam quá độ và chiếm lợi một cách vô sỉ thì   chấp nhận . Ham món lợi nhỏ trong phạm vi thích hợp, ngược  chính là “Mỹ đức”   nhất lưu truyền qua bao đời  còn gọi là: Tiết kiệm. Đổi thành từ ngữ hoa mỹ hơn chính là kinh tế.
Thẩm Húc chỉ  mấy chiếc đĩa bên cạnh Dương Nhị Hổ, đồ ăn trong đĩa đều  thái  mỏng, tăm xỉa răng để sẵn bên cạnh cho khách hàng ăn thử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-324-mon-kho-tham-ky-1.html.]
“Đồ ăn thử bên . Bác gái, đồ ăn trong đĩa bên  bác đều  thể nếm thử. Nếu cảm thấy ngon, bác  thể qua bên  mua ủng hộ chúng cháu một chút. Nếu cảm thấy  hợp khẩu vị,  mua cũng  .”
Nghe  câu  mua cũng   cuối cùng, xác định bản    bỏ  bất cứ thứ gì, bà lão mới yên tâm  tới khu vực ăn thử, đầu tiên là ăn một miếng đùi gà kho,  đó là một miếng tai heo kho.
Con  đều như , đều cho rằng thịt quý hơn rau, thịt ăn ngon hơn rau, cho nên  ăn miễn phí tất nhiên  chọn thịt để ăn .
Bà lão l.i.ế.m liếm khóe miệng: “Cậu chủ, món kho  của  đúng là  tệ, còn ngon hơn trong tiệm cơm quốc doanh,  công thức gì đặc biệt ?”
Thẩm Húc chỉ   trả lời.
Bà lão lập tức hiểu : “ là  công thức đặc biệt ! Chẳng trách hương vị  thơm ngon như !”
Nói xong bà  cúi đầu, tiếp tục ăn thử.
Có   chuột bạch ăn thử đầu tiên, đám  xung quanh thấy thật sự  thể ăn thử miễn phí mới ồn ào xông tới. Dương Nhị Hổ cũng  ý kiến gì, ai tới cũng tươi  đưa cho đối phương một chiếc tăm xỉa răng. Anh một miếng,  một miếng,  thì  vẻ chậm, nhưng  lâu  mấy đĩa đựng đồ ăn thử  thấy đáy,  ít  vẫn   thèm.
“Chủ quán, hết đồ ăn ,   mang thêm lên?”
Đến tận lúc  vẫn   ai mua hàng. Có đồ ăn miễn phí  ăn,   bỏ tiền  mua,     kẻ ngốc ?
Thẩm Húc cũng  tức giận, vẫn  : “Số lượng đồ ăn thử mỗi ngày chỗ chúng   hạn, mỗi tiếng chỉ mang lên một , nếu   vẫn  ăn thử,  thì chờ một tiếng nữa.”
“Một tiếng cơ ……”
Mọi   khỏi thất vọng. Có    vui: “Chủ quán,   là cho   ăn thử miễn phí ,  mà  mới ăn  một miếng  hết. Thế là thế nào? Thế cũng gọi là ăn thử ?”