“Mọi  thứ . Chúng  chỉ buôn bán nhỏ,   là ăn thử, tất nhiên chỉ là nếm thử mà thôi,  thể mời   ăn thoải mái . Mọi  xem, bốn đĩa đồ ăn thử  của chúng , bên trong  ít thịt, tiền vốn bỏ  cũng  rẻ , đấy mới chỉ là  ăn thử đầu tiên thôi,   còn bốn  ăn thử như  nữa. Ngày thường chúng  đều bán hàng từ năm giờ đến chín giờ, mỗi giờ đều  đồ ăn thử, ăn hết mới thôi.”
Mọi  nghĩ  mấy đĩa đồ ăn thử  bàn ban đầu, tuy rằng thái tương đối mỏng, mỗi miếng đều  nhỏ, nhưng  tổng thể  lượng cũng  tính là ít. Bốn đĩa như  ít nhất cũng  mất mười đồng, đặc biệt là đây mới chỉ là  ăn thử đầu tiên. Từ năm giờ đến chín giờ, mỗi tiếng   một  ăn thử như , tính sơ qua chỉ riêng tiền chi phí đồ ăn thử  mất mấy chục đồng , công nhân viên trong nhà máy nhỏ lợi nhuận   lắm, mỗi tháng  chắc  kiếm  bằng  tiền.
Nghĩ đến điều ,   đều hít  một  khí lạnh. Chủ quán   tay hào phóng quá.
 vẫn   vẫn   vui như cũ: “Chủ quán, cũng  thể  như  . Chi phí  bỏ   thấp, nhưng cũng   chúng  bắt  cho ăn thử miễn phí. Chính  dùng loa mời   đến, tự  vẽ  trò ăn thử , bây giờ    ăn buôn bán nhỏ, phí tổn  ít, rốt cuộc là  ý gì?”
Có   nhịn  phản bác .
“Bác gái , chủ quán cũng  lừa gạt   mà! Bác ăn đồ ăn của  ,    đòi tiền bác ? Ham món lợi nhỏ cũng  mức độ thôi chứ. Chủ quán   sai,   chỉ  miễn phí ăn thử, chứ   cho   ăn uống thoải mái. Người   ăn buôn bán cũng vì kiếm tiền nuôi sống gia đình, hơn nữa cũng   chủ quán thấy   ăn thử nhiều quá, cảm thấy phí tổn quá lớn  cho   ăn nữa. Cậu    ,   một tiếng nữa   tiếp ? Nếu bác   tiền mua, chỉ  chiếm lợi của  khác, thì chờ thêm một tiếng nữa là !”
Bác gái   vui: “Cô  ai   tiền mua, chỉ  chiếm lợi của  khác? Xinh xắn thế  mà ăn  khó  thế!”
Cô gái bênh vực lẽ  giúp Thẩm Húc  lắm lời nữa, trực tiếp  tới  quầy hàng: “Chủ quán,   ăn thử, cảm thấy tai heo kho  tệ lắm. Bán thế nào?”
“Bán theo cái. Cái nhỏ hai đồng một cái, cái lớn thì hai đồng rưỡi.”
“Tiệm cơm quốc doanh, một đĩa tai heo chỉ một đồng sáu, món  của  bán đắt hơn bọn họ một chút, nhưng một đĩa của bọn họ chắc chắn  nhiều bằng một cái  chỗ các , hơn nữa   cần phiếu, tính  thì, các  bán còn rẻ hơn bọn họ. Được ,  mua một cái lớn.” Cô gái  vô cùng sảng khoái móc ví  trả tiền: “Chủ quán,  các     loa, mua đủ năm đồng tiền  tặng thêm thứ gì ?”
Thẩm Húc chỉ  món nộm thịt ngon mắt dùng  quà tặng,  tên là đoán  , Món nộm thịt   cả thịt cả rau, ba phần thịt bảy phần rau, tuy rằng rau nhiều thịt ít, nhưng  qua  lượng ít nhất cũng  một cân,  lỗ.
Cô gái   hỏi: “Đùi gà kho bán thế nào?”
“Sáu mao một chiếc.”
“Lấy năm chiếc ! Nhà chúng   đủ năm , mỗi  một chiếc.”
“Tổng cộng năm đồng rưỡi, đây là nộm thịt ngon miệng tặng thêm cho cô. Cầm chắc nhé!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-325-mon-kho-tham-ky-2.html.]
Thấy cô gái  hào phóng như , bác gái     cảm thấy mất thể diện,  nhịn  cũng thở phì phì  tới  mặt Thẩm Húc: “Chủ quán, lấy một phần giống của cô , một chiếc tai heo và năm chiếc đùi gà.  cũng mua một phần!”
“Được ! Cũng là năm đồng rưỡi, tặng thêm một phần nộm thịt ngon miệng.”
Có hai  mở hàng, trong đám  chen chúc ăn thử  đó,  ít  cảm thấy hương vị  tệ, mua một chút mang về cho  nhà cũng khá . Cũng   vẫn  chiếm của hời, nhưng  cảm thấy chờ đợi một tiếng quá dài,   nhiều thời gian như  để chờ đợi, cũng chậm rãi  tới.
“Chủ quán, lấy cho  hai cân thịt đầu heo kho .”
“Chủ quán, con trai  thích ăn lòng heo, lấy cho  cái  .”
“Chủ quán, món chay tất cả đều năm mao một cân,  phân biệt chủng loại,  thể mua lẫn lộn đúng ? Được, lấy cho  một cân.”
“Chủ quán…”
Đám đông nhất thời ồn ào, mua bán rực rỡ.
Chuyện  cũng  trong dự kiến của Thẩm Húc, khu vực bán hàng là do  em nhà họ Dương cố ý chọn ,  Thẩm Húc xem xét kỹ.
Bên trái là xưởng dệt, bên  là xưởng đồ hộp. Hai nhà máy  đều  ăn  tồi, tiền lương và phúc lợi đều  kém. Bởi vì đều là nhà máy lớn, nhiều công nhân viên, bên cạnh còn xây thêm trường học riêng cho đơn vị, đảm nhiệm trọng trách dạy dỗ con cháu công nhân viên của nhà xưởng. Có trường học tất nhiên   giáo viên ,  thêm một   ăn cơm nhà nước nữa.
Bởi  dân cư quanh khu   đông đúc,  gia đình vợ chồng đều là công nhân viên, thậm chí hai mươi phần trăm trong  đó còn  cha  là công nhân viên, con trai con dâu cũng là công nhân viên, cả nhà đều  tiền lương, cuộc sống dư dả,  cần quá tiết kiệm.
Cho nên,  khu vực  là mảnh đất vàng cũng  quá chút nào. Mà những nơi như thế , luôn   mắt sáng như đuốc,    sức mua của dân chúng xung quanh.
Mặc dù hiện giờ vẫn   nhiều  mở hàng buôn bán, nơi khác thi thoảng mới  thấy một hai  bán, nhưng bên  ít nhất   bảy tám quầy hàng . Trong đó  bốn quầy hàng bán bánh bao, hai quầy hàng khác bán đồ ăn vặt, quầy còn  bán đồ lặt vặt linh tinh, bán món kho như Thẩm Húc thì   một quầy hàng nào.
Cho nên Món kho Thẩm Ký xuất hiện,  thể  là độc quyền ở nơi .
Vân Chi
Ba  Thẩm Húc phân công , Dương Nhị Hổ phụ trách chào hàng và cho ăn thử. Dương Đại Hổ phụ trách cắt đồ, đóng gói đồ cho khách mang về, Thẩm Húc phụ trách giới thiệu món ăn và thu tiền. Ba  phối hợp, tạo thành dây chuyền cỡ nhỏ, bận việc vài tiếng đến chín rưỡi, tất cả món kho hôm nay chuẩn   bán hết, ba  dọn hàng  về.