Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 326: Món kho Thẩm Ký (3)

Cập nhật lúc: 2025-05-18 07:24:56
Lượt xem: 222

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thu quán về nhà, Thẩm Húc bỏ hộp tiền , ba chia đếm, cuối cùng cộng với . Vậy mà bán tận bốn trăm bảy mươi hai đồng sáu mao!

Dương Nhị Hổ chấn kinh, miệng há hốc thể nhét một quả trứng vịt lớn.

Mặc dù Dương Đại Hổ đoán sẽ kiếm tiền, nhưng nghĩ đến sẽ kiếm nhiều như .

Chỉ Thẩm Húc là bình tĩnh nhất.

“Hơn bốn trăm còn trừ tiền phí tổn đầu . Chúng mới khai trương, cho ăn thử phí tổn khá lớn, ngoài tiền nguyên liệu nấu ăn còn cả tiền quà tặng kèm khi mua nhiều nữa. Tính cả gia vị mấy ngày qua cho thêm , trừ hết phí tổn , lẽ kiếm hai trăm đồng.”

Dương Đại Hổ và Dương Nhị Hổ:……

Hai trăm đồng đó! Tiền lương của một công nhân viên chức biên chế nửa năm cũng chỉ như thôi nhỉ? Vậy mà một ngày bọn họ kiếm tiền , nửa năm sẽ kiếm bao nhiêu? vẻ mặt và ngữ khí của Thẩm Húc, vẻ như vẫn chê ít.

Thẩm Húc thở dài: “Tiền công lao động của chúng còn tính !”

Dương Đại Hổ và Dương Nhị Hổ:…… Công lao động của bọn họ thì đáng mấy đồng? là bọn họ mệt thật, nhưng công nhân viên việc cả ngày trong nhà máy, ai mệt?

mà đối với Thẩm Húc mà , công lao động của ngàn vàng khó mua. Đây là quan niệm về giá trị của mỗi , cách nào đánh đồng với , cho nên Thẩm Húc cũng tranh cãi với khác.

Hắn hai , tiếp: “Hôm nay chỉ là ngày đầu tiên chúng bày quán, còn mới mẻ. Hơn nữa chúng còn cho ăn thử miễn phí, còn quà tặng kèm mang về, sức ảnh hưởng lớn, cho nên tiền lãi kiếm hôm nay đại biểu điều gì, đợi khi còn khuyến mại khai trương nữa, tiền lãi sẽ giảm vài .

Một chậu nước lạnh dội xuống.

Dương Nhị Hổ sửng sốt, mặt lộ vài phần thất vọng, nhưng chỉ trong giây lát lấy tinh thần, cảm thấy cũng hợp tình hợp lý. Nếu ngày nào cũng kiếm hai trăm, sợ là trái tim cũng chịu nổi.

Thật Dương Đại Hổ cũng nghĩ tới điều , nên sắc mặt hề đổi.

Ngày hôm , ba tiếp tục bày hàng.

Bớt cảm giác mới mẻ của ngày đầu tiên, hôm buôn bán kém hơn một chút, thu về bốn trăm đồng, chỉ ba trăm chín mươi sáu.

Ngày thứ ba kém hôm đó nhiều lắm, gần như ngang ngửa .

Kết thúc ba ngày khuyến mãi khai trương, ngày thứ tư bắt đầu bán hàng bình thường, còn đồ ăn thử, cũng quà tặng kèm. theo nguyên tắc tìm kiếm khách hàng quen thuộc, mỗi tới mua hàng, Thẩm húc đều sẽ cho thêm một chút món chay, chỉ là lượng nhỏ, mua ít cũng cho thêm vài miếng, mua nhiều thì cho thêm một hai lạng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-326-mon-kho-tham-ky-3.html.]

Vì thế, tuy rằng nhiều tiếc nuối vì còn quà tặng kèm như , nhưng cảm thấy chủ quán là hào phóng, buôn bán.

Hôm nay, khi thu quán kiểm kê tiền thu về, tổng cộng chỉ sáu mươi tư đồng ba mao, chênh lệch so với ba ngày đó quá lớn. nhưng vì bỏ phí tổn khuyến mãi, chi phí hạ thấp, tính vẫn kiếm lợi nhuận bốn mươi đồng.

Tiếp tục vài ngày như thế, lợi nhuận mỗi ngày kiếm dần dần định, tổng thu mỗi ngày năm mươi đồng, lợi nhuận ba mươi đồng.

Tuy rằng chuẩn tâm lý, nhưng khi so sánh với thu nhập cực cao ba ngày đầu tiên, Dương Nhị Hổ vẫn chút cam lòng.

“Anh Thẩm, là chúng tiếp tục kéo dài chương trình khuyến mãi?”

Trong thời gian khuyến mại, đồ ăn thử miễn phí kéo tới ít khách hàng, tuy rằng vài cố ý tới chiếm lợi, chỉ ăn mua, nhưng cũng ít da mặt mỏng, cảm thấy hổ khi ăn thử xong mua. Đặc biệt là quà tặng kèm, vì thế, vốn dĩ nhiều chỉ định mua hai ba đồng về ăn thử thôi, nhưng vì quà tặng đều cố mua đủ năm đồng. Cho nên ba ngày đầu lượng khách hàng nhiều, lượng mua còn ít.

Thẩm Húc giữ một nửa tiền thu tuần vốn vòng, nửa còn chia theo tỉ lệ sáu bốn, đưa phần của em nhà họ Dương cho bọn họ, : “Mỗi ngày đều , gọi là khuyễn mãi nữa.”

Dương Nhị Hổ khó hiểu.

Dương Đại Hổ thì hiểu ý của Thẩm Húc: “Bởi vì chúng , thời gian khuyến mãi chỉ ba ngày, đều chỉ mua hàng trong ba ngày mới thể lợi. Cho nên đều tập trung mua trong ba ngày , khiến thu nhập ba ngày mới lớn như . nếu ngày nào cũng khuyến mãi, ngày nào mua cũng lợi thì mua ngày nào chẳng như . Vậy thì sẽ tập trung mua một ngày nữa, chúng cũng sẽ thu nhiều tiền như .”

Dương Nhị Hổ nhíu mày: “Cho dù như , cũng chỉ là chia tiền kiếm trong ba ngày sang những ngày khác, chúng vẫn kiếm mà?”

Dương Đại Hổ rộ lên: “Chúng bán hàng trong khu vực , ở nơi khác ai sẽ chạy nửa thành phố qua bên mua đồ ? Cho nên lượng khách của chúng hạn. Cho dù dân cư ở nơi đông đúc dư dả, bọn họ cũng chịu tiêu phí năm đồng mỗi ngày. Ai thể bỏ nhiều tiền mua đồ ăn một bữa như ? Đừng mơ nữa, đủ !”

Vân Chi

“Bây giờ lợi nhuận mỗi ngày của chúng về cơ bản đều thể kiếm ba mươi đồng, như một tháng chính là chín trăm đồng. Anh Thẩm nhận sáu phần, hai em chúng vẫn thể kiếm ba trăm sáu mươi đồng một tháng, mỗi một trăm tám, Cho dù chủ nhiệm xưởng trưởng trong nhà máy lớn cũng tiền lương cao như , thế mà em còn chê ít ? Nghĩ xem, đây chúng chạy đông chạy tây, việc gì cũng , mỗi tháng thể kiếm ba mươi, năm mươi đồng tồi .”

Dương Nhị Hổ ngẩn một lát, lắc lắc đầu: “Cũng đúng. Em nghĩ sai .”

Thẩm Húc thu hết biểu cảm của hai em trong mắt, gì cả.

Đừng thấy tiền ít mà lầm tưởng, cũng vì bây giờ bọn họ coi như buôn bán độc quyền, ai cạnh tranh, bán hàng rong còn mất nhiều vốn, đóng các loại thuế, quan trọng nhất chính là địa điểm bán hàng mới như thôi. Nếu đổi thành khu vực khác, khả năng sẽ bán kém hơn ít.

Thẩm Húc cảm thấy, với công thức nấu món kho của , cho dù kém hơn ít, vẫn kiếm tiền.

Bởi , khi bày quán liên tục hai tháng, Món kho Thẩm Ký dần dần nổi danh, thậm chí còn thu ít khách hàng trung thành trong khu vực , khách hàng trung thành tuyên truyền giúp, danh tiếng dần dần xu thế lan xa hơn.

Thấy thời cơ chín muồi, hôm nay Thẩm Húc đặt thêm một tấm biển ngay quầy hàng.

Trên tấm biển bốn chữ: Thành chiêu gia nhập!

Loading...