Thẩm Húc tiễn    về, chỉ giữ  hai  em nhà họ Dương.
“Trước đó   nhắc hai  , địa điểm bán hàng hiện giờ của chúng    trong mười điểm  vạch . Chúng  bán hàng ở nơi  hơn hai tháng, lượng khách hàng   định, cũng quen thuộc . Mười điểm bán hàng mới dành cho  gia nhập,  lẽ vẫn  mức độ rủi ro lớn nhỏ khác , nhưng ở nơi  gần như   định, chỉ lãi  thua lỗ.
“Sau   chỉ phụ trách phối gia vị cho  gia nhập, sẽ  quản lý quầy hàng bên  nữa. Nếu hai  ,  thể trực tiếp gia nhập,  cần cạnh tranh với  khác,  trực tiếp đưa quầy hàng hiện tại cho hai .  phí gia nhập sẽ cao hơn  khác một chút, phí gia nhập sáu trăm, phí chỉ đạo kỹ thuật một trăm.”
Cái giá   cao, nhưng Dương Đại Hổ và Dương Nhị Hổ đều  rõ tiền lãi quầy hàng  kiếm  là bao nhiêu, cho dù mỗi tháng  bỏ  một trăm đồng, ít nhất vẫn  thể kiếm  tám trăm, cao hơn gần như gấp đôi so với tỉ lệ bốn phần hiện giờ bọn họ nhận . Còn về sáu trăm tiền phí gia nhập, tuy rằng  nhiều, nhưng cũng chỉ là chi phí một  duy nhất, hơn nữa hai tháng  qua  tiền bọn họ kiếm   chỉ sáu trăm,  lấy  cũng  dễ dàng.
Vân Chi
Thẩm Húc  hai : “Hai  cảm thấy thế nào?”
Dương Đại Hổ gần như  đợi Dương Nhị Hổ tỏ thái độ,  mở miệng : “Em đồng ý!”
Dương Nhị Hổ kinh ngạc, liếc mắt   trai nhà  một cái,  nhăn mày . Dương Đại Hổ  để ý tới,   tiếp: “Em lập tức về nhà lấy tiền.”
Nói xong  dậy  ngoài luôn, cứ như sợ chậm một bước quầy hàng  sẽ   khác cướp mất .
Thẩm Húc:……
Ơ! Hắn chỉ hỏi một câu thôi,   sẽ cho bọn họ , chỉ cần bọn họ đồng ý, ngày mai đưa tiền cũng ,  cần gấp gáp như ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-330-gap-gap-gia-nhap-1.html.]
Dương Nhị Hổ cũng đuổi theo ,  ngoài bắt kịp Dương Đại Hổ: “Anh Cả,    đồng ý sảng khoái như !”
“Dù em   gia nhập  , thì  vẫn gia nhập. Nếu em  đồng ý,  sẽ  một .”
Dương Nhị Hổ càng nóng nảy: “Không ,  Cả. Em   ý đó, em chỉ nghĩ đến phí gia nhập của  khác đều là bốn trăm, phí chỉ đạo kỹ thuật cũng chỉ năm mươi. Sao đổi  thành chúng , chi phí  cao hơn nhiều như ? Em chỉ định  với  Thẩm một chút, xem  thể giảm giá   mà thôi.”
“Quầy hàng chỗ chúng    thể giống những nơi khác? Mảnh đất hái  tiền  em còn  chung giá với những   ? Thôi đừng  mơ giữa ban ngày nữa!”
Mặt Dương Nhị Hổ đỏ lên: “Không  em  cùng giá với những  khác, chỉ là   mất  bốn trăm, chúng   cần đến mức bốn trăm, nhưng sáu trăm cũng quá cao, lấy  trung gian năm trăm là  . Còn tiền chỉ đạo kỹ thuật hàng tháng…”
Anh  còn   hết lời, Dương Đại Hổ  cắt ngang: “Chỉ dựa  quầy hàng  của chúng , tiền lãi mỗi tháng ít nhất  thể kiếm  tám chín trăm, buôn bán  còn  thể kiếm  hơn một ngàn, một năm là  thể kiếm  hơn một vạn, em còn để ý đến một trăm đồng   gì?”
Dương Nhị Hổ:……
Hình như… Cũng  lý!
“Những địa điểm khác mời  gia nhập còn  bán thử  nào,  lẽ sẽ   băn khoăn, dù  theo như quan sát  vẻ tương lai của buôn bán món kho  tồi,  Thẩm còn  rõ,    cam đoan chắc chắn  thể thành công, cho dù    điều tra thị trường, mỗi địa điểm bán hàng đều trải qua khảo sát cặn kẽ, tỉ lệ thất bại  lớn.  cho dù là tỷ lệ nhỏ, vẫn    . Cho nên, sẽ   nhát gan  quyết đoán do dự.”
“ quầy hàng  của chúng   buôn bán vài tháng,   khách hàng  thiết . Có thể , cho dù bất kỳ ai tiếp nhận, chỉ cần   là kẻ ngốc, chắc chắn đều  thể kiếm đầy bồn đầy bát. Chuyện  như ,  Thẩm  công khai mời  gia nhập khác cạnh tranh, ngược  cố ý để cho chúng , dù phí gia nhập và phí chỉ đạo kỹ thuật cao hơn  khác một chút, cũng  đáng là bao. So với lợi nhuận kiếm ,  tiền  tính cái gì?”
“Em  tin , nếu chúng  chậm một bước,    quầy hàng  cũng mời  gia nhập, đừng  sáu trăm, cho dù một nghìn vẫn   tranh cướp đấy. Được , mau về nhà lấy tiền thôi!”