Thẩm Hướng An   tìm hiểu tin tức về Thẩm Húc báo cáo ,   gì, đợi đối phương  khỏi,   mới  nhịn nổi phát  lời trào phúng: “Nông dân đúng là nông dân,  lên nổi mặt bàn. Cho dù mặc long bào cũng  thể giống thái tử. Nhà họ Thẩm  gia thế bối cảnh  như , chỉ cần  ,  cơ quan chính phủ nào chẳng , thế mà  chọn  kẻ bán hàng rong!  là tự  cam tâm hạ tiện!”
Nói xong, sắc mặt    cực kỳ khó chịu.
Bởi vì với mạng lưới quan hệ của nhà họ Thẩm,  khả năng    nhiều việc,   luôn khao khát  , nhưng Thẩm Húc  trong tay   ngơ  thèm để ý đến. Tư vị   thể dễ chịu ?
Thẩm Hướng An hít sâu một , khống chế cảm xúc và biểu cảm của ,  đó mới  dậy  tới nơi hẹn .
Người   hẹn là Thẩm Hướng Dung. Tuy rằng  đầu tiên   tới tìm Thẩm Hướng Dung  Thẩm Hướng Dương ngăn cản  uy hiếp.  Thẩm Hướng An sẽ vứt bỏ cơ hội  ? Không bao giờ. Chẳng qua  hẹn  Thẩm Hướng Dung cũng  dễ,   hẹn  nhiều , cuối cùng   mới thành công.
Địa điểm hẹn là thư viện trong trường.
Hiện tại đang là giữa kỳ nghỉ hè, trong trường  nhiều  lắm, trong thư viện  càng trống trải hơn. Nếu như   còn  vài vị giáo sư tới tra tìm tư liệu, sợ là trường học sẽ trực tiếp đóng cửa thư viện.
Trước mặt Thẩm Hướng Dung đặt một quyển sách tiếng Pháp, trong tay cầm một cốc nước sôi để nguội,  cúi đầu lẳng lặng lắng  Thẩm Hướng An kể lể.
“Từ xưa đến nay Hướng Dương vẫn luôn trẻ con như thế,   hiểu lầm ,   thể hiểu .  em hiểu chuyện hơn   nhiều, chắc là  thể hiểu  ,  đúng ? Nếu  lựa chọn khác,    thể đoạn tuyệt quan hệ với cha ? Sau khi đoạn tuyệt quan hệ, cha  đau lòng,   thể dễ chịu  ?”
“ nếu    như  thì thế nào? Bọn họ  nhà họ Thẩm chúng   thể xoay ,   thể giữ  ? Đến lúc đó,   trốn , các em cũng  trốn . Thà thuận theo ý bọn họ, đoạn tuyệt quan hệ, giẩ vờ theo bọn họ, ít nhất  thể bảo vệ  , cũng bảo vệ  các em.”
“Mặt khác,  cũng nghĩ,  lẽ   thể dựa  cơ hội  để  vùng trong bọn họ, tìm  nhược điểm của bọn họ. Thứ nhất  thể sẽ phá   cảnh  khi đó, cứu  cha   khỏi nông trường. Cho dù bọn họ  tin tưởng ,   tìm  cơ hội, nhưng giữ  núi xanh sợ gì  còn củi đốt. Tóm  trong cơ quan chính phủ, vẫn còn một vị trí nhỏ cho nhà họ Thẩm chúng , như  chúng  vẫn sẽ còn cơ hội.”
Thẩm Hướng Dung nắm chặt cốc thủy tinh, vẫn   gì như cũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-332-hen-gap-tham-huong-dung.html.]
Thẩm Hướng An thở dài: “Có  em vẫn oán  chuyện tố giác, khiến em  thể  đoàn văn công ? Tuy rằng đoàn văn công là nơi tránh nạn , nhưng vẫn thuộc về quân đội, quan hệ bên trong vô cùng phức tạp. Một khi nhà họ Thẩm thất bại, trong quân đội  ít đối thủ, nếu em  thật gặp  chuyện gì cũng  ngoài tầm với của  . Huống chi, thế lực của nhà họ Lục trong quân đội  hề nhỏ, bọn họ  thể nhẫn tâm từ hôn với em, ai  thể đảm bảo bọn họ sẽ  đối phó em trong đoàn văn công? Như thế thà rằng   còn hơn, em với Hướng Dương cùng  theo ,   ở bên,  thể bảo vệ  các em.”
Thẩm Hướng Dung ngẩng đầu   , sắc mặt phức tạp, thậm chí  thể tin   đối diện là   từng   em với cô mười mấy năm.
Thẩm Hướng An     cảm xúc thật của cô, vẫn tiếp tục biện hộ: “Không   ham quyền thế địa vị của nhà họ Thẩm, chỉ là … Chỉ là   nỡ xa cha . Anh cũng  mới , hóa     con ruột của hai , nhưng trong lòng , cha   nuôi dưỡng  hơn hai mươi năm, cho dù   quan hệ huyết thống, thì vẫn còn tình cảm,   ? Hướng Dung, chẳng lẽ chúng     em ruột, thì tình cảm  em mười mấy năm trong quá khứ cũng  tồn tại ?”
“Khi em  đời, cả  đỏ hỏn nhăn nhúm,  còn  với , em gái  quá, y như ông già. Mẹ  với , trẻ con mới sinh đều như , lớn  sẽ trở nên xinh . Anh tin lời , ngày nào cũng canh chừng bên mép giường chờ đợi. Quả nhiên,  lâu  em  trở thành bé con trắng nõn bụ bẫm, đôi mắt to tròn vô cùng xinh . Anh vô cùng vui mừng gặp ai cũng khoe khoang   một cô em gái xinh .”
“Khi em ba tuổi, thèm ăn quả đào  cây đào dại trong khu tập thể,  trèo lên cây hái cho em ngã từ  cây xuống, thiếu chút nữa  gãy chân.”
“Năm em sáu tuổi, điểm thi trong trường  thắng  bạn cùng lớp,  lấy  hoa hồng nhỏ,  sợ em thất vọng  tự  cắt một đóa hoa lừa em là giáo viên tặng.”
“Năm em tám tuổi, mâu thuẫn với các bạn nhỏ trong khu tập thể,    bắt nạt,    hai lời  sắn tay áo lên đánh  giúp em.”
“Năm em mười một tuổi, từng thích giấy gói kẹo màu rực rỡ, ngày nào  cũng dùng tiền tiêu vặt của  mua cho em.”
“Năm em mười hai tuổi…”
Mỗi lời   , mỗi kỷ niệm đều thật sự từng xảy . Thẩm Hướng Dung sững sờ, suy nghĩ dần dần phiêu xa.
Vân Chi
Khi còn nhỏ Thẩm Hướng An đối xử với cô thật sự  .
Bắt đầu  đổi từ khi nào nhỉ? Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào, tất cả đều  đổi?