Thẩm Hướng An tan  về nhà, dừng   cửa. Anh     nhà lắm.
Tiếng gào tức giận của Lư Ngọc Trân từ trong phòng truyền đến: “Các   ý gì hả? Ăn của , tiêu tiền của , dựa   cơm ngon rượu say. Các   đồ ăn  bàn  xem, nào gà nào vịt nào cá,  thiếu món nào, thế mà chỉ cho con gái  một cái bánh bao chay? Ăn cơm xong còn bắt con bé rửa bát?”
Hướng Quế Liên  cho là đúng: “Không  bánh bao chay còn kẹp hai miếng thịt ? Một con nhóc thôi mà, ăn ngon  gì? Hơn nữa,  chỉ bắt con bé rửa vài cái bát,  bắt con bé  việc khác!”
Lư Ngọc Trân tức giận đến mức  đánh : “Lâm Lâm mới bốn tuổi!”
“Bốn tuổi  nhỏ nữa. Ở thôn Thượng Thủy chúng , con gái lớn như  đừng  rửa bát đũa, còn  thể nhặt củi, cắt cỏ heo giúp gia đình  đấy!”
Lư Ngọc Trân ôm Thẩm Lâm  ngực, khó khăn lắm mới nhịn  cơn xúc động  cầm đao c.h.é.m , ánh mắt đảo qua đám  nhà họ Chu: “Từ hôm nay trở , các  đừng mong lấy  một phân tiền nào trong tay ! Các  cút hết !”
Hướng Quế Liên  vui: “Kiêu căng quá nhỉ! Tao ở nhà con trai tao, mày dựa   bắt tao cút ? Huống chi, ai lấy tiền của mày, đó đều là tiền của con trai tao.”
“Tiền của con trai bà? Bà cho rằng con trai bà  còn nhà họ Thẩm giúp đỡ, còn  tiền ? Tất cả đồ ăn đồ dùng các  sử dụng đều là của nhà họ Lư chúng . Ngay cả căn nhà  cũng là nhà của họ Lư !”
Sắc mặt Thẩm Hướng An  đổi, vội vàng  nhà: “Ngọc Trân!”
Lư Ngọc Trân liếc mắt    một cái đầy thâm ý, tất nhiên cô  hiểu , Thẩm Hướng An    vạch trần  mặt  .
Trong phòng,  nhà họ Chu đều chấn kinh.
Hướng Quế Liên  dám tin: “Hướng An, cô    là  ý gì? Căn nhà  là của cô ? Trước đây   con là con trưởng nhà họ Thẩm ? Cho dù bây giờ nhà họ Thẩm  nhận con,  đây cũng từng cho con  ít. Sao qua miệng cô , đồ ăn đồ dùng chúng  sử dụng đều là của nhà họ Lư ? Hướng An! Hướng An?”
Lư Ngọc Trân lạnh lùng mỉa mai: “Năm đó, nhà họ Thẩm  chụp mũ tư bản, để chứng minh bản  trong sạch, để   phân rõ giới hạn với nhà họ Thẩm,    nộp hết của cải lên  . Mấy năm nay, thật  tiền lương của    ít, nhưng tiêu dùng cũng nhiều, còn  thể giữ  mấy đồng tiền?”
“Đủ !” Thẩm Hướng An căm tức  Lư Ngọc Trân.
Lư Ngọc Trân cũng   ăn chay: “Anh quát   gì? Có bản lĩnh  quản cho  bọn họ ! Lâm Lâm cũng là con gái ,   đau lòng,  đau lòng!   cho  , Thẩm Hướng An,  sợ bọn họ quấy rối,  hỏng tiền đồ của , nhưng   sợ! Cùng lắm thì chúng  ly hôn, ai  đường nấy! Anh theo chân bọn họ, cút hết  ngoài cho !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-343-lu-ngoc-tran-noi-gian.html.]
Nói xong, cô  ôm con gái sải bước lên lầu.
Thẩm Hướng An giận Lư Ngọc Trân, trực tiếp trút giận lên  nhà họ Chu: “Các   lòng ? Gây chuyện tiếp ! Sao  náo loạn nữa? Cứ việc gây chuyện tiếp, gây chuyện đến khi  chỉ còn hai bàn tay trắng, các  cũng  chiếm  gì !”
Ánh mắt   chất chứa đầy oán độc, như giấu ngàn vạn mũi tên,  b.ắ.n c.h.ế.t hết đám  trong phòng. Hướng Quế Liên  dọa sợ, lập tức  dám  thêm lời nào.
Thẩm Hướng An lạnh lùng hừ một tiếng, đuổi theo Lư Ngọc Trân lên lầu.
Người nhà họ Chu hai mặt  .
Trương Lệ Phân  chột   thấp thỏm: “Chuyện …… Chuyện  là ?”
Sắc mặt Chu Ái Quân vô cùng  vui: “Ý là, những lời Lư Ngọc Trân  , tất cả đều là sự thật. Căn nhà  là của nhà họ Lư,  tiền bây giờ chúng  đang dùng cũng là của cô .”
Vân Chi
“Vậy… Vậy…” Hướng Quế Liên  từ bỏ ý định: “Cho dù là hồi môn của cô , nhưng cô   gả cho Hướng An,   cũng là của Hướng An ?”
Chu Ái Quân  với Hướng Quế Liên: “Mẹ, kết hôn  vẫn  thể ly hôn! Mẹ   thấy Lư Ngọc Trân   gì ?”
“Ly…… Ly hôn? Cô  là con gái còn  ly hôn?” Tuy nghĩ như , nhưng  đó  chuyện của Phương Giai Giai, Hướng Quế Liên lập tức sợ đám  Chu Ái Quân  lấy  chút gì, còn hại Thẩm Hướng An. Trong lòng bà   chút lo lắng.
“Ái Quân,   con    gì Hướng An cũng  con nuôi của nhà họ Thẩm hơn hai mươi năm, tích lũy   ít,  đây còn  cán bộ trong cơ quan chính phủ vài năm, mạng lưới quan hệ và tiền tài trong tay chắc chắn  thiếu ? Hơn nữa, nhà họ Lư còn mất  chỗ dựa , bản   sạch sẽ, bây giờ đều kẹp chặt đuôi  , … Sao Lư Ngọc Trân vẫn còn như ? Sao vẫn kiêu căng như   chuyện gì thế?”
Hướng Quế Liên nhận  điểm , tất nhiên Chu Ái Quân cũng nhận  . Nguyên nhân vì như thế,   mới  vui, cảm giác bản     lừa gạt.
“Chúng  đến đây lâu như  , thế mà  Ba  từng nhắc tới căn nhà  là của Lư Ngọc Trân!”
“Vậy… Vậy chúng     bây giờ?”
Trong lòng Chu Ái Quân  bực bội: “Chắc là  Ba sẽ dỗ  cô  thôi. Mấy ngày tiếp chúng  yên lặng chút, để con nghĩ cách khác!”