Bà Hoàng   cách nào  gì  Thẩm Húc, chỉ  thể trút giận lên con dâu Dương Phương Phương.
“Cô    một chút xem, cưới cô  ích lợi gì? Vợ Thẩm Húc,   là sinh viên đấy,  trường  nhà nước phân phối công việc. Ngay cả vợ của Hồ Bân cũng   món kho, mỗi tháng còn kiếm  nhiều hơn cả Hồ Bân. Cô thì ? Ngoài ăn  cô còn   gì? Nếu cô  thể kiếm tiền, Hữu Trung cần gì  mệt mỏi như ? Năm miệng ăn trong nhà chỉ trông cậy  một  nó…”
Dương Phương Phương nhỏ giọng  thầm: “Con cũng  thể  món kho mà, là do   phí gia nhập quá đắt, Thẩm Húc đang cướp tiền,  bày quán hàng rong là công việc   đắn, ……”
 là bà Hoàng từng  những lời , nhưng  đây  bà Hoàng đoán   món kho  kiếm như thế? Nếu bà  , ai quan tâm đối phương   Thẩm Húc  , ai chê tiền chứ?
Bây giờ hối hận, tất cả đều  muộn.
“Nói  ,  cái gì? Sao hả,   cô hai câu, cô còn  cãi  đúng ? Cô   bản lĩnh là  của  ? Gia nhập? Được, cô  đủ tiền trả phí gia nhập ? Còn   đều là tiền của Hữu Trung!”
Vân Chi
Dương Phương Phương cúi đầu,  dám đáp lời nữa.
Quan hệ giữa cô  với nhà  đẻ  dễ chịu lắm, nếu chỉ là  thể giúp cô   việc gì thì thôi  nhắc đến, vấn đề ở chỗ em trai cô là thằng du côn lưu manh,   chuyện  đắn, suốt ngày  khắp ngang cùng ngõ hẻm trộm cắp vặt.  nhà  đẻ cô  chỉ  một đứa con trai như , cô   em trai liên lụy, khiến nhà họ Hoàng càng coi thường cô  hơn, nên  bà Hoàng chửi mắng thế nào Dương Phương Phương cũng chỉ  thể cắn răng chịu đựng.
Bà Hoàng mắng một lúc lâu, thấy mặt Hoàng Hữu Trung lộ vẻ mệt mỏi, rót cho   cốc nước ấm, bỏ chút đường ,  đó  tới nhà họ Thẩm.
“Cũng   thằng Thẩm Húc  lấy   nhiều con đường kiếm tiền như , hôm nay   mua quần áo, chỉ một buổi trưa thôi nó  thu  vài trăm đồng .”
Hoàng Hữu Trung xua tay: “Không dễ tới Cảng Thành một chuyến, Cảng Thành cũng  yên bình lắm. Đặc biệt  mang đồ về  càng phí công phí sức phí tiền hơn. Nhìn  vẻ kiếm  nhiều, nhưng trừ chi phí, trừ tiền ăn dùng , lợi nhuận cũng  còn  bao nhiêu. Hơn nữa,  thể nào thường xuyên tới Cảng Thành, mua bán kiểu  chỉ  thể  một ,  đáng nhắc tới. Thứ chân chính giúp  kiếm  tiền vẫn là món kho,   tới vài ngàn tiền phí gia nhập, chỉ tính riêng phí chỉ đạo kỹ thuật thôi, mỗi tháng cũng vài trăm thu   định .” 
Tròng mắt bà Hoàng giật giật: “Con  xem rốt cuộc gia vị của    từ thứ gì? Cậu   tiền như  đều giựa  cách phối chế gia vị, nếu chúng  cũng  cách , chẳng  cũng  thể  giống  , mời  gia nhập, đếm tiền mỗi ngày ?”
“Đã là công thức bí mật   thể để chúng  ?” Hoàng Hữu Trung  cho là đúng.
Bà Hoàng thì ôm ý định khác: “Cũng     khả năng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-361-nha-ho-hoang-len-ke-hoach.html.]
Hoàng Hữu Trung sửng sốt: “Mẹ?”
“Cũng       hiểu gia vị  những gì, chẳng  thêm vài loại hương liệu thôi ? Chỉ là chúng    cụ thể là hương liệu gì,   phối gia vị ở nhà, chắc chắn trong nhà  chuẩn  sắn, chỉ cần trộm …”
Hoàng Hữu Trung hoảng sợ: “Mẹ, trộm đồ  bắt sẽ   tù đấy!”
“Mẹ sẽ ngốc như  ? Đâu cần chính chúng   ăn trộm. Dương Đông Đông chuyên môn trộm gà trộm chó,  việc  nào     ? Ăn trộm chính là sở trường của  . Dương Phương Phương gả cho con nhiều năm như  , con nuôi cô  ăn ngon  mặc , ngay cả  em trai , sợ là cô  cũng tiếp tế  ít. Hừ, chiếm lợi của nhà họ Hoàng chúng , bây giờ nhà họ Hoàng chúng   việc cần bọn họ, bọn họ  thể từ chối ? Không  thì ly hôn! Loại đàn bà , giữ   gì!”
Bà Hoàng liếc mắt  Dương Phương Phương trong góc một cái, Dương Phương Phương run lập cập theo bản năng: “Mẹ, con    . Con… Để con   với em trai con một tiếng!”
Cô    ly hôn, tuyệt đối  thể!
Hơn nữa, nếu thật sự  thể tìm hiểu  gia vị, còn do em trai lấy , em trai cô  lập công lớn, dù thế nào nhà họ Dương cô  cũng  lấy  một nửa lợi ích trong ,
Hoàng Hữu Trung vẫn băn khoăn như cũ: “Vậy cũng  . Chúng  đều là hàng xóm, bọn họ   ăn trộm gia vị, chúng   lập tức bán  món kho, chẳng  rõ rành rành ?”
Bà Hoàng trừng mắt: “Chuyện  còn   đơn giản ? Sau khi lấy  cách phối gia vị, chúng  lập tức chuyển nhà, rời khỏi ngõ Hạnh Hoa , chúng   lập tức dùng ngay, đợi thêm một  thời gian nữa mới lấy  dùng. Nhà họ Thẩm   chứng cứ,  thể  gì  chúng ? Chẳng lẽ cả thủ đô  chỉ   bọn họ  cách phối gia vị món kho? Chỉ cho phép bọn họ buôn bán món kho?”
“Cho dù con sợ bán ở thủ đô sẽ xảy  vấn đề, chúng  còn  thể về quê cũ nhà họ Hoàng. Con  công việc   ,  với vợ con về quê mở quầy. Thẩm Húc  thiên lý nhãn,  thuận phong nhĩ cũng   .”
Hoàng Hữu Trung nhíu mày ngẫm nghĩ, nếu ,  lẽ thật sự  thể  !
 mà vẫn  chuẩn  hậu chiêu, nếu chuyện  bại lộ, tất cả đều do Dương Đông Đông,  thể để liên lụy đến .
Ánh mắt Hoàng Hữu Trung chuyển sang phía Dương Phương Phương.
Dương Phương Phương là  dễ uy hiếp, Dương Đông Đông  vẻ côn đồ, nhưng   quan tâm chị gái , nếu  thì dễ  !