Sau hai  liên tiếp, Dương Đông Đông  đau đến mức ứa  mồ hôi lạnh, giọng  run rẩy, rõ ràng   còn sức để kêu gào như .
“Chị… Anh… Anh rể ? Chị... Chị bảo   tới gỡ .”
“ đúng! Để chị gọi  rể em!” Dường như lúc  Dương Phương Phương mới nhớ    chỉ một   chạy tới, cô   về phía Hoàng Hữu Trung với đôi mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung: “Hữu Trung,  mau tới đây giúp Đông Đông một chút.”
Với tâm tư của Hoàng Hữu Trung,    hề   mặt, nhưng   cũng  điều cố kỵ,  thể chọc giận Dương Đông Đông lúc  , cho nên đành  cau mày bước đến. 
Vân Chi
Dù    cũng là đàn ông,  sức khỏe, cũng đáng tin hơn Dương Phương Phương nhiều. Hoàng Hữu Trung  tay, chỉ một lát   gỡ hết bẫy chuột   Dương Đông Đông xuống.
 mà lúc  chân Dương Đông Đông  tụ máu, hai tay vì  b.ắ.n ngược hai , vết thương càng nghiêm trọng hơn so với vết thương ở chân, m.á.u tươi chảy  đầm đìa.
Hai tay Dương Đông Đông run rẩy, m.á.u tươi chảy xuống, thở hổn hển: “Chị, tay em… Sợ là tay em  gãy xương …”
Gãy xương? Gãy xương!
Hai từ  dường như  xóa sạch lý trí của Dương Phương Phương, cô  giương nanh múa vuốt nhào về phía Thẩm Húc. Thẩm Húc nghiêng  né tránh, khiến cô  ngã lăn  đất.
“Mày! Mày trả  tay cho Đông Đông nhà tao ngay! Là mày, đều do mày! Là mày  hại Đông Đông! Tay Đông Đông nhà tao đứt , nó mới hơn hai mươi tuổi,   nó    bây giờ? Thẩm Húc,  mày  độc ác như ? Tao  cho mày , Đông Đông là con trai duy nhất của nhà họ Dương chúng tao, việc  nhà họ Dương chúng tao sẽ  để yên !”
Thẩm Húc trợn mắt khinh bỉ, nhỏ giọng mắng một câu: Não tàn.
Sau đó  xoay  nhờ hàng xóm giúp đỡ: “Các  các chị  thể nhờ   tới đồn công an một chuyến, mời công an tới đây giúp   ?”
Dương Phương Phương sửng sốt: “Công…… Công an? Mày gọi công an tới  gì?”
Thẩm Húc: “Không  quá rõ  ? Trộm lẻn  nhà, tìm công an tới    bình thường ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-364-bat-trom-3.html.]
Dương Phương Phương;……
Cô  luống cuống.
Dương Đông Đông cố gắng tập tễnh bò  khỏi phòng bếp: “   trộm! Chỉ là cho rằng chị gái  vẫn ở nơi , nên  nhầm nhà mà thôi. Ngược  là  đó,  dùng bẫy chuột khiến   thương như , công an tới sẽ chỉ phán  tội đả thương  khác, khiến   chịu trách nhiệm.  còn trẻ,   già   trẻ, tay  gãy thế  nếu ảnh hưởng đến cuộc sống mai , cha  và con gái    ai dựa , tất cả đều là trách nhiệm của . Thẩm Húc,   gọi công an tới, cho  ba năm vạn, chúng   thể giải quyết riêng việc ! Gọi công an tới,  cứ chờ  tù !”
Thẩm Húc nhướng mày: “Cậu nghĩ  là đứa trể ba tuổi ? Chỉ  mấy câu như  là hù dọa   ?”
Vẻ mặt Dương Đông Đông trở nên âm độc: “  sự thật mà thôi. Ai  thể chứng minh  là kẻ trộm?    thương vì    bằng chứng!”
Thẩm Húc  để ý tới  , chỉ  với hàng xóm: “Ai  thể  gọi công an giúp  một chút ? Sợ là bây giờ   thể tự   , dù  cũng  canh chừng  , trong nhà  còn vợ với con nhỏ.”
“Để ! Cậu chờ chút, đồn công an cách nơi   xa,  chạy mười phút là tới thôi!”
Thẩm Húc ngước mắt lên , thấy Hồ Bân thì  : “Cảm ơn!”
Có  lo lắng cho Thẩm Húc: “Người nhà họ Dương   dễ chọc , còn khó chơi hơn cả bà Hoàng, một khi  bọn họ ăn vạ,  lột da  bọn họ sẽ  buông tay. Lần  Dương Đông Đông  thương nặng như ,  cho ba năm vạn cũng ,  là  cho   ba năm ngàn một điều nhịn chín điều lành cho xong việc !”
Người  chuyện thật     khiến Thẩm Húc  thoải mái, mà vì theo lời Dương Đông Đông  , nếu   cứ cắn chặt là   nhầm nhà,   bằng chứng gì thì đúng là  dễ giải quyết thật. Đặc biệt là thảm trạng của Dương Đông Đông còn ở ngay  mắt, Thẩm Húc   ảnh hưởng gì, với tính tình của đám  nhà họ Dương, bọn họ thật sự  thể ăn vạ  tha. Người    đúng là đang nghĩ cách giải quyết giúp Thẩm Húc.
Dù  ai cũng  Thẩm Húc kiếm  nhiều, ba năm ngàn   thể lấy  , dùng tiền mua thanh tĩnh cho cả nhà,  lỗ.
 Thẩm Húc   theo.
“Cảm ơn  ,   yên tâm,  tin ánh mắt của công an sáng như đuốc, sẽ điều tra   chân tướng. Chúng  cứ chờ xem!”
Dương Phương Phương hoang mang lo sợ. Khuôn mặt Dương Đông Đông thì xanh mét, ánh mắt càng oán độc hơn.
Không lâu , công an trực ca đêm  tới, vẫn là  quen cũ, là hai trong bốn vị nửa năm  từng giúp Thẩm Húc đuổi ba nhà họ Hoàng, họ Tưởng, họ Tằng  ngoài. Thẩm Húc vẫn nhớ rõ, hai  bọn họ một  họ mã, một  họ Chu.