Sau khi xả giận xong, Lưu Thiến dùng tay chọc  Dương Nhị Hổ: “Anh là  c.h.ế.t ? Trên bàn ăn Ngô Thúy Hoa   như ,    đường  giúp  một câu?”
Dương Nhị Hổ  hiểu  : “Chị   gì em ? Không  chỉ   trộm bí phương ? Nào   em?”
Lưu Thiến tức giận đến mức  đập cho   một cái: “Chị     đủ,  cảm ơn? Lời   ý gì? Còn   đang  em   đủ,   cảm ơn ? Chỉ  Ngô Thúy Hoa chị  là cao thượng   ? Chỉ là một đứa từ nông thôn tới, còn định cưỡi lên đầu . Dương Nhị Hổ,  đường đường là học sinh  nghiệp cấp ba,  đây vì   gả cho ? Khi cưới     với  thế nào? Anh đảm bảo  khiến   chịu ấm ức, nhưng bây giờ  em,  nhà  khiến  ấm ức  ? Còn ,  cứ trơ mắt  như  thôi ?”
Dương Nhị Hổ luống cuống tay chân, vội vàng dỗ dành.
Dương Nhị Hổ ăn  khép nép khiến Lưu Thiến  thỏa mãn lòng tự tôn. Đợi  khi Dương Nhị Hổ bóp vai, đ.ấ.m lưng, múc nước rửa chân cho cô  xong, oán khí trong lòng cuối cùng mới tiêu tan.
Cô  liếc mắt  Dương Nhị Hổ một cái, hỏi: “Anh đúng là ngu ngốc thật đấy, em  thế tất cả cũng vì nghĩ cho  thôi. Anh cẩn thận một chút, đừng để  trai chị dâu  bán còn giúp   đếm tiền.”
“Anh trai sẽ  bán  .”
Lưu Thiến bĩu môi: “Em hỏi  nhé, Thẩm Húc kiếm   nhiều tiền  ? Anh mệt c.h.ế.t mệt sống, mỗi tháng cũng chỉ  chia vài trăm đồng, Thẩm Húc thì ? Mỗi ngày ở nhà  cần  gì, cũng kiếm  nhiều hơn , lý do vì ? Còn   vì trong tay    bí phương? Anh hỏi những  gia nhập với các  một chút xem,  ai    bí phương? Anh   ?”
“Muốn!” Nằm mơ Dương Nhị Hổ cũng .
“Vậy  cảm thấy  trai chị dâu    ? Bọn họ thật sự  thể  động lòng  tiền bạc trắng bóng  mặt? Ngô Thúy Hoa  dễ  như ,  tin ? Em thấy, khả năng trong  thời gian  việc giúp nhà họ Thẩm, chị   nắm giữ  bí phương từ lâu , chỉ là  lấy  thôi. Đợi  khi nhà  phân gia,  trai  mới dùng bí phương  một ! Đồ ngốc!”
Dương Nhị Hổ nhíu mày: “Anh trai…… Chắc là    đến mức ……”
Vân Chi
“Vậy  cam tâm  Thẩm Húc quản thúc cả đời ? Anh  nắm giữ bí phương, việc gì các  cũng   lời  ,  theo quy định của  . Ai chọc    vui,    thể ngừng cung cấp gia vị cho  đó. Dù  đó  buôn bán món kho  đến ,  hết gia vị,  thứ cũng mất luôn, cố gắng  đó đều như dã tràng xe cát,   thế ?”
Lưu Thiến nhướng mày  tiếp: “Đó là còn   đến,  hợp đồng  rõ, phí gia nhập  đây nộp chỉ là phí gia nhập năm đầu tiên. Như   một năm thì ? Phí gia nhập năm  tính thế nào? Thẩm Húc  sử dụng công phu sư tử ngoàm     từng nghĩ tới ?”
Dương Nhị Hổ  xong cũng sốt ruột, đúng là    nghĩ tới chuyện .
Lưu Thiến hận sắt  thành thép: “Biết ngay  là kẻ đầu gỗ mà, lửa  đốt tới lông mi, chuyện  tới  mắt là   nghĩ   gì.   trai  là ai chứ,    một bước tính  ba bước,  cảm thấy   cũng  nghĩ đến chuyện  ?”
“Anh trai thông minh hơn , chắc chắn    hiểu rõ.”
Lưu Thiến : “Vậy     với  đối sách ?”
Dương Nhị Hổ cúi đầu: “Không.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-367-vo-chong-duong-nhi-ho-sinh-y-xau-2.html.]
“A! Dương Nhị Hổ,  như    còn    ? Anh trai  sẽ   chờ c.h.ế.t như  ? Anh  sẽ  nghĩ    nắm quyền chủ động  nắm  bí phương ? Trên đời ,  em ruột cãi  vì tiền   ít, nếu     tâm tư riêng,  đây khi nhà họ Thẩm thuê  giúp việc, vì     đề cử em mà  bảo Ngô Thúy Hoa ? Ngay từ lúc     nghĩ  đối sách , chỉ đề phòng  mà thôi!”
Dương Nhị Hổ ngây ngẩn cả .
Lưu Thiến  ngừng châm ngòi: “Nếu là ,   việc ở nhà họ Thẩm hơn nửa năm,  sẽ  nghĩ cách tìm hiểu viề bí phương ? Khi   theo  nhà họ Thẩm phối chế gia vị, chen chúc trong phòng bếp,  sẽ  thẳng  liếc mắt quan sát một cái ?”
Dương Nhị Hổ ngẫm nghĩ một lát, đúng là     . Bí phương đó, con  nó ai  gần đống tiền   thể thờ ơ ? Trừ khi đầu óc  bình thường! Nếu nghĩ như , thì những lời   Ngô Thúy Hoa  căn bản chính là đánh rắm,  hề đáng tin.
Còn  trai… Từ  đến nay  trai và chị dâu luôn đồng lòng…
Nếu thật sự như lời Lưu Thiến ,  trai chị dâu  lấy  bí phương, chỉ chờ phân gia tự  … Anh     bây giờ?
Dương Nhị Hổ nóng nảy,  bật dậy   ngoài cửa: “Anh  hỏi   rõ ràng!”
Lưu Thiến kéo   : “Anh ngốc ? Không bằng  cớ,  trai  cắn c.h.ế.t    bí phương,  còn  thể  gì   ?”
“Vậy em  xem, chúng  nên  gì bây giờ?”
“Theo em thì, việc  vẫn nên  tay từ chỗ nhà họ Thẩm.”
“Nhà họ Thẩm?”
Tròng mắt Lưu Thiến xoay chuyển: “Anh trai chị dâu  cực kỳ âm hiểm,  lấy  bí phương từ tay bọn họ  dễ dàng , huống chi, ai  bí phương bọn họ lấy   đầy đủ  ,  vấn đề  ? Lấy từ chỗ nhà họ Thẩm mới  thỏa nhất.”
Lời Lưu Thiến    là,  lẽ trong tay Dương Đại Hổ với Lưu Thúy Hoa thật sự   bí phương, dù bọn họ tốn nhiều công sức hơn nữa cũng uổng phí.
Dương Nhị Hổ  chút sợ hãi, lắc đầu thật mạnh: “Không ! Chuyện nhà họ Hoàng và Dương Đông Đông  qua  lâu,    theo chân bọn họ   xổm trong tù đếm lịch.”
Lưu Thiến nhéo lỗ tai  : “Nói  ngu đúng là ngu thật mà, ai bảo   trèo tường  kẻ trộm giống Dương Đông Đông! Chị dâu  lấy  bí phương thế nào, chúng  cũng lấy như thế. Chúng  nghĩ cách để chị dâu   thể tới nhà họ Thẩm  việc,     chị  vài ngày,     ?”
Hai mắt Dương Nhị Hổ sáng ngời: “ ! Vợ  thông minh quá!”
“Biết  thông minh,    việc   theo ,  ?”
“Được  ! Sau  việc gì cũng  em!”
Nghe thấy thế, Lưu Thiến đắc ý  rộ lên.