Tương ớt vừa về đến thủ đô, Thẩm Húc lập tức đổi hết nước chấm món kho Thẩm Thực Ký thành tương ớt bí chế.
Lần thay đổi này, gần như không cần tổ chức thêm bất kỳ chương trình, hoạt động gì, chỉ cần là khách tới cửa hàng, từng dùng nước chấm mới, chín chín phần trăm đều thỏa mãn không thôi. Nhất thời tạo nên một làn sóng khách hàng thân thiết mới, khách đông như mây, lời khen không dứt. Chuyện làm ăn lại lần nữa bước lên một bậc thang mới.
Nhìn thấy tình hình ấy, đám người gia nhập trước đó đã nộp tiền chuẩn bị mở cửa hàng vốn dĩ còn có chút lo sợ bất an, ôm tâm tư đánh cuộc một phen, hiện tại tảng đá lớn trong lòng cũng buông xuống.
Chỉ bằng món kho này, chỉ bằng tương ớt này, nếu không thể kiếm ra tiền, trừ khi bọn họ là chày gỗ, hoặc là vậy may năm nay không tốt lắm, đụng phải sao Thái Tuế, không thấy tương ớt kia vừa xuất hiện, khách ở các sạp hàng bán món kho khác đều kém một nửa sao?
Lòng nhiệt tình của đám người gia nhập tăng vọt, như tiêm m.á.u gà, thuê cửa hàng, thiết kế trang hoàng, mua sắm nguyên liệu… vân vân, mỗi ngày đều hừng hực khí thế. Suốt cả quá trình Thẩm Húc và Dương Đại Hổ đều đi theo chỉ đạo. Cho ý kiến từ việc chọn địa điểm, đến phong cách trang hoàng, cố gắng thống nhất giữa các cửa hàng Thẩm Thực Ký, ngay cả hoạt động khai trương Thẩm Húc cũng đã quy hoạch xong rồi.
Vào ngày quốc khánh tháng mười, cửa hàng gia nhập đầu tiên khai trương.
Ngày mười tháng mười, cửa hàng thứ hai.
Giữa tháng mười, cửa hàng thứ ba.
Cuối tháng mười, cửa hàng thứ tư.
Tốc độ này dường như có quy luật, cứ cách khoảng bảy đến mười ngày là lại xuất hiện một cửa hàng Thẩm Thực Ký mới.
Vân Chi
Mãi cho tới tháng mười hai, toàn bộ mười cửa hàng gia nhập mới khai trương xong. Đến lúc này, ba chữ Thẩm Thực Ký cũng tạo nên một cơn sóng ở thủ đô. Gần như trong mười người ở thủ đô phải có chín người biết về Thẩm Thực Ký, trong đó bảy người đã từng tới ăn, năm người thích, ba người là fans trung thành.
Nhãn hiệu Thẩm Thực Ký này nhanh chóng nổi tiếng ở thủ đô, logo của nó cũng vô cùng độc đáo, do Thẩm Húc tự mình thiết kế. Hắn sử dụng ba chữ Thẩm Thực Ký đơn giản ban đầu, tăng thêm vài nét bút nghệ thuật, cuốn lại thành một vòng tròn, vừa gọn gàng vừa đẹp mắt.
Loại logo có thể tùy ý trông thấy ở đời sau này, đối với thời đại bây giờ mà nói, đúng là một thế giới mới. Cộng thêm cách trang hoàng không giống các cửa hàng bán đồ ăn hiện tại, phong cách phục vụ nhiệt tình chu đáo, khiến Thẩm Thực Ký nhanh chóng trở thành một nét chấm phá xinh đẹp ở thủ đô.
Cứ như vậy, thời gian vô thức trôi qua tới năm 1980.
Bắt đầu từ cuối năm 79, lần thứ hai giá vàng tăng mạnh, đến đầu năm 80 đã đạt tới đỉnh điểm.
Tháng một, lại lần nữa Thẩm Húc tới Cảng Thành.
Lúc này, giá vàng đã tăng cao tới mức 832 dola một ounce.
Số tiền trong tài khoản của Thẩm Húc cũng lên tới con số hai trăm ba mươi sáu vạn, khiến người ta ghen tị đỏ mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-389-noi-danh-khap-thu-do-1.html.]
Thẩm Húc lấy ra toàn bộ số tiền, không mua thêm bất kỳ cổ phiếu nào nữa, quản lý Giả còn vì thế mà cảm thán không thôi. Không thể nghi ngờ gì, hiện giờ hình tượng Thẩm Húc trong lòng anh ta dù chưa được tính là “Thần cổ phiếu”, cũng đã xem như là cao nhân khó gặp rồi. Vốn dĩ anh ta còn định đi theo cao nhân lấy kinh nghiệm, kết quả cao nhân lại giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, không muốn lăn lộn trong thị trường chứng khoán nữa. Điều này khiến anh ta vô cùng tiếc nuối.
Nhưng mà, tiếc nuối ấy gần như chỉ trong chốc lát. Quản lý Giả vẫn làm đúng với chức nghiệp của mình, xử lý thủ tục giúp Thẩm Húc, không hề làm ra bất kỳ hành vi cản trở nào.
Thẩm Húc rất vừa lòng với điều này, nên hắn lại đưa cho quản lý Giả một vụ làm ăn mới.
“Trong tay tôi hiện giờ có khoảng năm cân vàng, anh tìm người bán đi giúp tôi, giá cả do anh tự thương lượng, bán được bao nhiêu tôi sẽ trích cho anh 5%.
Quản lý Giả sửng sốt: “Năm cái gì? Năm mươi chỉ?”
A, không thể nào, với bút tích của ông chủ Thẩm này, sao có thể tìm người mua chỉ vì năm mươi chỉ?”
“Năm trăm chỉ?”
Quản lý Giả lắc lắc đầu, vẫn quá ít, không phù hợp với thân phận của ông chủ Thẩm.
“Năm…… Năm……”
Thẩm Húc khẽ cười: “Anh không nghe lầm đâu, đúng là năm cân, một nghìn năm trăm chỉ vàng.”
Quản lý Giả:……
Hai tay đang rũ bên người anh ta không khống chế được bắt đầu run rẩy.
Năm cân vàng, đây là khái niệm gì?
Là hơn bốn mươi vạn đó! Không phải đô la Hồng Kong, mà là đô la Mỹ! Hơn bốn mươi vạn đô la mỹ, mà anh ta được trích 5%, vậy ít nhất cũng nhận được hai vạn đô la mỹ. Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một, là bánh có nhân từ trên trời rơi xuống. Để lỡ cơ hội này, chỉ dựa vào chức vị quản lý trong trung tâm môi giới chứng khoán của anh ta, dù cả đời này không ăn không uống, mệt c.h.ế.t mệt sống cũng không tích cóp được nhiều tiền như vậy.
Có số tiền này, anh ta có thể mua nhà, con anh ta có thể tới trường học tốt hơn, vợ anh ta không cần vất vả làm thuê cho người ta lấy tiền trợ cấp gia dụng nữa. Cả nhà bọn họ đều có thể có được cuộc sống tốt đẹp hơn…
Lúc này ánh mắt quản lý Giả nhìn Thẩm Húc đã như nhìn thấy Bồ Tát tái thế rồi, chỉ thiếu điều chưa quỳ xuống dập đầu với hắn mà thôi.
“Ông chủ Thẩm yên tâm, nhất định tôi sẽ tìm được người mua tốt, bán ra với giá cao.”
Bán ra càng cao, tiền phần trăm anh ta nhận được lại càng nhiều.
Thẩm Húc gật đầu, giao việc này cho quản lý Giả, rồi không hề quan tâm nữa.