Năm , qua mười lăm, Thẩm Húc và Dương Đại Hổ tính toán sổ sách. Trải qua một năm rèn luyện, hiện giờ Dương Đại Hổ còn chấn kinh vì khoản tiền lời khổng lồ , mặc dù vẫn cảm thấy lợi nhuận hơn xa dự tính của như cũ, nhưng nhanh tiếp nhận, hơn nữa còn nghĩ tới bước phát triển tiếp theo.
“Mấy năm nay thủ đô đổi nhiều, em thấy dựa theo xu thế , thị trường món kho và cửa hàng bán thức ăn nhanh còn thể mở rộng thêm. Năm nay chúng hy vọng biến mười cửa hàng gia nhập lên con mười lăm cửa hàng. Hơn nữa, chỉ ở thủ đô, khi chính sách quốc gia đổi, các tỉnh thành khác cũng đang đà phát triển, chúng còn gian lớn để phát huy. Nếu mở thêm chuỗi cửa hàng Thẩm Thực Ký ở Hải Thị, ở Đồng Thành… Ở các tỉnh thành khác trong cả nước, đó mới là thành công chân chính.”
Ui, dã tâm nhỏ chút nào, nghĩ về triển vọng to lớn trong tương lai !
Thấy nghĩ như , Thẩm Húc vui. ngay đó Dương Đại Hổ nhăn mày: “Đáng tiếc, nhân tài chúng thể sử dụng quá ít, thể giải quyết chuyện ngoài cũng chỉ em. Bên chỗ xưởng thực phẩm, thật em coi trọng vài , thể chỉ bảo thêm một chút, khi em mặt ở đó thì giao cho bọn họ quản lý. Còn chuyện khai thác thêm cửa hàng gia nhập , nhất thời vẫn tìm , với em đếu quá bận rôn, haizzz!”
Thẩm Húc khẽ : “Chuyện dễ thôi, hiện giờ tuy rằng những cửa hàng gia nhập của chúng đều ở thủ đô, nhưng quê quán của bọn họ chắc ở nơi . Hơn nữa, dù quê quán ở thủ đô, cũng đại biểu bọn họ thích ở nơi khác. Chúng với bọn họ, nếu bọn họ thể mời về cho công ty một gia nhập, chúng sẽ khen thưởng năm trăm đồng. Mời hai chính là một nghìn, còn hạn chế. Những mời tới gia nhập, nếu thể giới thiệu những khác gia nhập, cũng hưởng đãi ngộ như .”
Dương Đại Hổ sửng sốt, đầu về phía Thẩm Húc, âm thầm cảm thán: Quả nhiên so sánh thì đau thương, thể so với ông chủ Thẩm , hiểu đầu óc cấu tạo thế nào nhỉ?
Nếu dựa theo cách của Thẩm Húc, chỉ cần mười cửa hàng gia nhập hiện giờ, mỗi cửa hàng giới thiệu thêm một thôi, thể đưa tới thêm mười cửa hàng nữa , căn bản cần và Thẩm Húc mời chào, trong thời gian ngắn các cửa hàng gia nhập thể mọc lên như nấm.
Vân Chi
Nhất quan trọng là. Đám cửa hàng gia nhập cũ quy định gia nhập của công ty, tiền vốn cần bỏ , nên thế nào, nên kinh doanh . Bọn họ thể kỹ càng tỉ mỉ những việc cho mới, thậm chí còn thể dẫn dắt mới một phen.
Dương Đại Hổ vỗ bàn: “Được! Ngày mai em sẽ tổ chức cuộc họp, với bọn họ! …”
Đột nhiên Dương Đại Hổ nhớ tới một chuyện khác: “Cùng lắm là một tháng nữa công trình xây dựng xưởng thực phẩm kỳ thứ ba sẽ thành. Theo lời , đợi khi xây dựng xong kỳ ba, chúng sẽ tuyển thêm gấp đôi công nhân hiện giờ. Còn dây truyền sản xuất thứ ba sẽ mang tới cho công ty chúng lợi nhuận gấp mấy , em chút tò mò, rốt cuộc định sản xuất gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-391-day-truyen-san-xuat-thu-ba.html.]
Thẩm Húc dậy, nhà, khi ngoài, trong tay cầm theo một bánh mì và vài gói gia vị.
Sau đó, bỏ bánh mì bát, xé gia vị bỏ hết trong, đổ thêm nước sôi đậy nắp , ủ năm phút mở nắp .
Dương Đại Hổ ồ lên một tiến: “Đây là mỳ ? Thơm quá!”
Thẩm Húc đưa đũa cho : “Nếm thử xem!”
Một bánh mì lượng nhiều lắm, đủ cho phụ nữ và trẻ con ăn, nhưng đối với đàn ông trưởng thành, đặc biệt là đàn ông sức ăn lớn như Dương Đại Hổ mà , hiển nhiên đủ. Anh ăn từng miếng to, chỉ trong chốc lát, bát mỳ cạn tới đáy, đó còn bưng cả bát mỳ lên uống hết nước dùng, chép miệng.
“Thơm, ngon! Nước mỳ còn thể ăn với cơm, tiết kiệm đồ ăn!” Hai mắt Dương Đại Hổ sáng lên: “Không cần nhóm lửa nấu, chỉ cần một cốc nước sôi là thể nấu chín, vô cùng thích hợp với thường xuyên ở nhà, hoặc là công việc bận rộn, trẻ con thể nấu ăn…”
“Anh định dùng dây truyền sản xuất thứ ba của xưởng thực phẩm để sản xuất thứ ? ?”
“! Có thể vài loại khẩu vị khác , ví dụ như bò kho, dưa du, nấm hương canh gà, hải sản… Vân vân.”
Ánh mắt Dương Đại Hổ càng sáng hơn: “Thứ gọi là gì? Em từng thấy bao giờ.”
Khóe miệng Thẩm Húc cong lên: “ gọi nó là mì ăn liền!”
Vừa ngon rẻ, cách sử dụng còn đơn giản tiện lợi, chẳng chính là mỳ ăn liền ?