Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 392: Chu Minh Hữu tới (1)

Cập nhật lúc: 2025-05-21 01:01:56
Lượt xem: 127

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tháng ba, giai đoạn xây dựng kỳ ba hoàn thành.

Tháng tư. Nhóm mì ăn liền đầu tiên xuất xưởng.

Đúng như Thẩm Húc dự liệu, vừa đưa ra thị trường mì ăn liền đã được người người nhà nhà yêu thích. Ở niên đại còn chưa có cách nói thực phẩm rác rưởi, càng không ai chú ý đến đồ ăn dưỡng sinh, thực phẩm hữu cơ này, trong mắt mọi người, mì ăn liền thật sự là một món ăn vừa ngon miệng vừa mới lạ lại còn không hề đắt tiền.

Thứ đồ chơi này, chỉ cần một người trong văn phòng ủ, là mùi hương có thể lan tỏa khắp nơi khiến người khác phải nuốt nước miếng, không nhịn được cũng muốn nếm thử. Vì thế, chỉ trong hai tháng ngắn ngủn, không hiểu sao người dân thủ đô đều mắc chung một chứng bệnh tên là nghiện mì ăn liền. Một người bị bệnh lây cho mười người, mười người lây cho trăm người…

Dương Đại Hổ cũng là nhân tài, trong khoảng thời gian này anh ta đã tranh thủ chạy khắp mười tỉnh, đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm Thực Thẩm Ký tới hơn ba mươi Cung Tiêu Xã.

Vân Chi

Thẩm Húc cũng không nhàn rỗi. Khi Dương Đại Hổ chạy qua các tỉnh khác, thì hắn tớiBằng Thành. Xưởng thực phẩm ngoài khu nhà xưởng ra, còn xây dựng cả một khu nhà văn phòng, làm khu hành chính, có đủ các văn phòng từ chủ tịch, tổng giám đốc, giám đốc bộ phận, đến phòng thị trường…

Lúc này điều Thẩm Húc cần nhất là thu nạp nhân tài.

Hiện tại đã là mùa hè năm 1980, Bằng Thành phát triển cực nhanh, lại lần nữa đặt chân tới mảnh đất này, Thẩm Húc đã không nhìn ra được dáng vẻ tiêu điều của làng chài nhỏ trước kia.Viên Chí Quốc rất có thủ đoạn, chỉ trong thời gian ngắn ngủn, Bằng Thành đã kiến thiết thêm vài nhà xưởng lớn, mở ra ba trung tâm mua sắm.

Ông ấy lợi dụng địa thế giao dịch thuận lợi giữa Bằng Thành và Cảng Thành, biến Bằng Thành trở thành trạm mậu dịch trung chuyển giữa đôi bên.

Đáng tiếc, dù vậy muốn tìm công nhân bình thường rất dễ, nhưng muốn tìm được nhân tài tinh anh có thể sử dụng vẫn khó khăn như cũ. Cũng may, Thẩm Thực Ký vừa mới khởi bước, quy mô chưa lớn, tuy rằng Thẩm Húc đã thành lập ra nhiều phòng ban khác nhau, lại chưa cần tuyển dụng đầy đủ các bộ phận ấy.

Vấn đề lửa sém lông mày trước mắt chính là bộ phận thị trường. Hắn cần có người tọa trấn phòng thị trường.

Dương Đại Hổ rất có tài ở phương diện này, nhưng anh ta còn rất nhiều việc khác, không thể dừng tại đây. Anh ta cần ngồi vững vị trí tổng giám đốc, quản lý toàn cục.

Thẩm Húc bỏ ra thời gian một tháng, phỏng vấn rất nhiều người, tuyển dụng được lễ tân, bảo vệ, nhân viên nghiệp vụ… Nhưng vẫn không tìm được một người nào khiến hắn vừa lòng giao cho vị trí giám đốc thị trường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-392-chu-minh-huu-toi-1.html.]

Đúng vào lúc ấy, hắn nghênh đón một vị khách không ngờ tới: Chu Minh Hữu.

“Anh Ba!”

Thẩm Húc rất kinh ngạc: “Sao cậu lại tới đây?”

Hắn rời thôn Thượng Thủy đã hai năm rưỡi rồi, trong khoảng thời gian đó chưa từng quay về lần nào, nhưng vẫn giữ liên lạc với Chu Minh Hữu. Trước đây hắn viết thư cho Chu Ái Quân, nói cho đối phương tin tức về Thẩm Hướng An, xúi giục đối phương dẫn Hướng Quế Liên tới thủ đô, đều thông qua Chu Minh Hữu.

Sau khi giải quyết xong Thẩm Hướng An, Thẩm Húc và Chu Minh Hữu không hoàn toàn cắt đứt liên lạc, chỉ là liên lạc không nhiều. Bởi vì thôn Thượng Thủy không có điện thoại, gửi điện báo chỉ nói được vài câu, gửi thư thì quá tốn thời gian, liên lạc không tiện.

Hơn hai mươi ngày trước, Thẩm Húc nhận được một lá thư từ Chu Minh Hữu. Trong thư, Chu Minh Hữu không hề nhắc tới việc sẽ đến Bằng Thành.

Nghe thấy lời này, Chu Minh Hữu sửng sốt một lát, rồi cười nói: “Em tới thăm anh.”

Thẩm Húc nói với lễ tân một tiếng, sau đó dẫn Chu Minh Hữu ra ngoài ăn cơm. Đợi đồ ăn mang lên đầy đủ, Thẩm Húc mới hỏi: “Tới Bằng Thành làm việc à? Nói một chút xem là việc gì? Cậu tôi là thị trưởng Bằng Thành, có lẽ có thể giúp đỡ được.”

Chu Minh Hữu liên tục xua tay: “Không cần, em không có việc gì cả.”

“Không có việc gì? Không phải cố ý tới chơi chứ? Nhưng hiện giờ Bằng Thành không có gì đáng để chơi, người từ nơi khác tới đây, hoặc là để buôn bán, hoặc là tới khảo sát, hoặc là muốn tìm việc làm.”

Thẩm Húc rót cho anh ta một ly rượu: “Dù cả nhà Hướng Quế Liên đều có lỗi với tôi, tôi cũng không phải người nhà họ Chu, nhưng với giao tình của chúng ta, cậu đã gọi tôi một tiếng anh Ba, tôi cũng nhận người em trai này, trong lòng cũng thật sự coi cậu là anh em trong nhà. Đã là anh em rồi, đừng ấp a ấp úng, nói một câu giấu một câu như vậy, quá khách sáo.”

Chu Minh Hữu sửng sốt một lát: “Em thật sự không có việc gì. Chỉ là lần trước anh gửi thư nói anh đang gây dựng sự nghiệp, mở nhà máy ở Bằng Thành, không tìm thấy người thích hợp giúp anh quản lý bộ phận thị trường. Em đã nghĩ, trước đây nghề phụ sa tế trong thôn là do em phụ trách, tìm kiếm nguồn tiêu thụ đều do em. Sau đó tới xưởng thực phẩm làm việc, em cũng phụ trách mảng này, làm vài năm coi như cũng có chút kinh nghiệm, có thể giúp được anh. Nhưng em không ngờ, nhà máy của anh lại lớn như vậy. Em…”

Thẩm Húc hiểu rõ.

Loading...