Trong thư Thẩm Húc miêu tả quá nhiều về sự nghiệp của , chỉ nhắc tới vài câu, Chu Minh Hữu rõ nội tình, cho rằng mở xưởng sản xuất nho nhỏ, thấy khó khăn tới giúp đỡ. Hiếm khi bụng một , kết quả khi tới mới phát hiện , nhà máy của Thẩm Húc loại nhỏ.
Khả năng đường tới đây Chu Minh Hữu cũng , Thẩm Thực Ký là xí nghiệp mẫu mực ở Bằng Thành . Quy mô lớn như , việc ăn như , mở miệng tới giúp đỡ vẻ quá buồn , ngược giống tới tống tiền chiếm lợi hơn. Bởi , Chu Minh Hữu mở miệng nữa, chỉ coi như tới chơi một chuyến, gặp mặt ôn chuyện là .
Vốn dĩ Thẩm Húc còn tưởng rằng gặp chuyện gì, ngờ chân tướng thế , nhất thời cảm xúc trong lòng vô cùng ngổn ngang, vô cùng cảm động.
Không Thẩm Húc từng nghĩ tới tìm Chu Minh Hữu, nhưng hiện giờ mặc dù chính sách quốc gia đổi, nhưng thành kiến đối với xí nghiệp tư nhân trong lòng vẫn sâu, vẫn cảm thấy công nhân trong xí nghiệp quốc doanh, ăn cơm nhà nước quan trọng hơn.
Cộng thêm đầu năm nay, Chu Minh Hữu thăng chức phó trưởng phòng. Dù mấy năm , xí nghiệp tư nhân mọc lên như nấm, tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng đối với xí nghiệp quốc doanh, khiến nhiều công nhân nhà nước mất việc, nhưng tất cả xí nghiệp quốc doanh đều gặp xui xẻo.
Vân Chi
Huống chi, xưởng thực phẩm huyện Dương Sơn cách nước cốt lẩu và Lão Can Ma trong tay, coi như ưu thế về mặt , dù các nhà máy xí nghiệp khác đều đóng cửa, chắc nó đóng cửa, cho dù đóng cửa cũng sẽ là một trong những nhà xưởng đóng cửa cuối cùng.
Từ giờ đến lúc đó, ít nhất còn nhiều năm, mấy năm nay Chu Minh Hữu còn liên tục thăng chức.
Nếu lãnh đạo xưởng thực phẩm chút tầm mắt và thủ đoạn, lợi dụng ưu thế của hai loại sản phẩm độc đáo , bọn họ những sẽ đóng cửa, còn thể nương theo cơn gió thời đại nâng cao một bước. Như đến lúc đó, tiền đồ của Chu Minh Hữu tất nhiên sẽ đo lường .
Cho nên suy xét đến điểm , Thẩm Húc dám mở miệng.
Không ngờ, từng nhắc tới, Chu Minh Hữu chủ động đến đây .
Thẩm Húc mỉm : “Vậy thì quá ! Cậu , một tháng phỏng vấn hơn trăm , nhưng tìm mãi vẫn tìm hợp ý , tóc đầu sắp rụng cả ! Cậu đến đúng lúc lắm, giải quyết nỗi lo lửa sém lông mày cho !”
Chu Minh Hữu chần chừ dám tiếp nhận: “Không . Anh Ba, em ý đó. Em thấy nhà máy của bên là em yên tâm , em vẫn nên về huyện Dương Sơn thì hơn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-393-chu-minh-huu-toi-2.html.]
“Quay về? Cậu về gì? Còn việc ở xưởng thực phẩm ? Nếu chuẩn tới nhà máy để giúp đỡ , thì chắc là nghỉ việc ở bên nhỉ?”
Chu Minh Hữu ngượng ngùng : “Phó xưởng trưởng Đường thăng chức, quan hệ giữa em với ông coi như tồi, ông sẽ giữ cho em vị trí mới.”
Thẩm Húc gật đầu, thở phào nhẹ nhõm. Chu Minh Hữu trực tiếp từ chức lỗ mãng như là .
Hắn tiếp: “Nếu vội thì thế nhé, cứ ở tạm bên chỗ vài ngày, xem giúp tình hình bên . Cho dù ở chỗ , thì giúp vài ngày, cho ý kiến giúp chứ?”
“Chuyện đó đương nhiên là !”
Chu Minh Hữu sảng khoái đồng ý.
Nói hết chuyện lập nghiệp, hai sang chuyện thường ngày.
Nhắc tới Thẩm Hướng An, Chu Minh Hữu vẫn sửa về họ Chu.
Về điểm , Thẩm Húc bất ngờ chút nào. Dù trong nguyên tác, đối phương cũng sửa thành họ Chu. Có lẽ trong lòng Thẩm Hướng An, tuy rằng bao giờ khả năng về nhà họ Thẩm, nhưng vẫn cảm thấy nên là con cháu của gia đình quý nhân như nhà họ Thẩm mới đúng, tận đáy lòng vẫn nhận là nhà họ Chu, thể sửa thành họ Chu ?
Thẩm Hướng An sống huyện, gần như về thôn Thượng Thủy, cũng lui tới với trong thôn.
Năm đó khi xám xịt rời khỏi thủ đô, mục đích của nhà họ Chu xem như thất bại, tiếng oán than đầy đất, cãi nhiều . Sau khi tới huyện Dương Sơn, bọn họ càng cãi ác hơn. Ba Chu Ái Đảng Chu Ái Quân và Thẩm Hướng An còn vung tay đánh , ai xô đẩy, Hướng Quế Liên ngã xuống mương, tuy c.h.ế.t trở thành bại liệt.
Nghe tới đây, sắc mặt Thẩm Húc gì đổi. Hắn chuyện từ lâu, cũng chính vì hiện giờ Hướng Quế Liên sống còn khó chịu hơn c.h.ế.t nên mới tay, đẩy bà tù thêm nữa.
Cảm xúc trong lòng chút vi diệu, trong nguyên tác Thẩm Húc liệt nửa , bây giờ đổi thành Hướng Quế Liên liệt, thể coi là gậy ông đập lưng ông nhỉ?