Chu Minh Hữu nói tiếp: “Chu Ái Quân và Chu Ái Đảng cắn chặt là do Thẩm Hướng An đẩy, dựa vào điều ấy ném Hướng Quế Liên cho anh ta, còn lợi dụng chuyện này để bức ép, muốn cắt một miếng thịt trên người Thẩm Hướng An. Dù bây giờ Thẩm Hướng An không còn quyền thế nữa, nhưng trong tay Lư Ngọc Trân vẫn còn không ít tiền tài. Đáng tiếc bọn họ không phải đối thủ của Thẩm Hướng An, cũng không chiếm được thứ gì tốt.”
“Bây giờ Ái Đảng và bọn họ đã hoàn toàn coi nhau như kẻ thù rồi, vốn dĩ Ái Quân cũng giống vậy, nhưng không biết sau đó anh ta đã làm gì khiến Thẩm Hướng An thay đổi ý định, không chỉ giữ anh ta lại bên người, còn để anh ta làm việc giúp mình. A, đúng rồi, trước khi em rời khỏi thôn Thượng Thủy, còn nghe nói Thẩm Hướng An đã bỏ tiền ra móc nối quan hệ vào làm cán bộ chính phủ trong huyện rồi.”
Thẩm Húc ngẩn người, sau đó bật cười.
Thẩm Hướng An này, đến c.h.ế.t vẫn muốn làm chính trị sao?
Chu Minh Hữu nói thêm: “Ban đầu hình như anh ta định tới Bằng Thành, sau đó lại nghe được tin cậu anh đang ở bên này, cho nên đã từ bỏ, chỉ có thể kiếm một chức vị ở trong huyện.”
Thẩm Húc:……
Làm việc trong chính phủ huyện còn chưa vừa lòng anh ta sao?
Nghĩ đến trước đây, Chu Song Oanh từng nói, trong kiếp trước của cô ta, Thẩm Hướng An đã tới Bằng Thành, chỉ là không biết anh ta đắc tội với ai, cuối cùng vẫn phải quay về huyện Dương Sơn.
Thẩm Húc nghĩ, khi đó Thẩm Hướng Dung đã chết, tính cách của Thẩm Hướng Dương lại thay đổi hoàn toàn. Viên Chí Quốc áy náy tự trách, tất nhiên sẽ không có chuyện tới Bằng Thành kiến công lập nghiệp. Bây giờ có Viên Chí Quốc ở Bằng Thành, Thẩm Hướng An cố kỵ ông ấy, tất nhiên sẽ không dám tới rồi.
Anh ta có thể vào làm trong chính phủ huyện Dương Sơn, xem ra cuộc sống ở huyện Dương Sơn không đến nỗi tệ lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-394-chu-minh-huu-toi-3.html.]
Nhưng Thẩm Húc không định ra tay thêm lần nữa, hắn chưa quên, vẫn còn một người hy vọng Thẩm Hướng An gặp xui xẻo hơn ai hết đang ở bên đó, chính là nữ chủ Chu Song Oanh.
Hiện giờ Chu Song Oanh chưa có động tĩnh gì, sợ là muốn chờ Thẩm Hướng An bám vào Lương Kiến Bình đã, sau đó mới một lưới bắt gọn. Phải biết rằng, trong nguyên tác, sau khi Chu Song Oanh đi theo Thẩm Phồn tới thủ đô, cũng không trực tiếp ra tay với Thẩm Hướng An, mà chờ đợi. Chờ anh ta bị đuổi ra khỏi thủ đô, chờ anh ta không thể lăn lộn ở Bằng Thành, chờ anh ta tới huyện Dương Sơn chạy vạy khắp nơi, chờ anh ta và Lương Kiến Bình dính lại với nhau, sau đó mới đưa cả hai người đó cùng vào ngục giam.
Chu Song Oanh gả cho Lương Kiến Bình hơn mười năm, tất nhiên là biết được không ít nhược điểm của đối phương.
Nhưng mà đa phần đều là nhược điểm sau này mới xảy ra, bởi vậy cô ta đành phải chờ đợi.
Thẩm Húc khẽ xoay chén rượu trong tay.
Hiện giờ Thẩm Hướng An chỉ có thể định cư ở huyện Dương Sơn, không còn uy h.i.ế.p được hắn nữa, để lại cơ hội xử lý cho nữ chủ đi. Kiếp trước nữ chủ thảm như vậy, nên cho cô ta tự tay báo thù.
Nói xong chuyện về Thẩm Hướng An, Chu Minh Hữu lại nói tới Chu Minh Tô.
Vân Chi
“Năm 78, đại học bên phía tỉnh thành đưa ra thông báo, các sinh viên năm đó vì đủ loại nguyên nhân không thể hoàn thành việc học, chưa lấy được bằng tốt nghiệp, đều có thể quay trở lại trường bổ xung hết học phần, chỉ cần thông qua kỳ thi tốt nghiệp, sẽ được phát bằng đại học. Chị ấy đã đi thi, bây giờ đã lấy được bằng tốt nghiệp rồi.”
Thẩm Húc hơi nhíu mày: “Lưu An Nam thì sao? Còn nhà họ Chương nữa? Nhà họ Chương bị chúng ta ăn chặn mấy ngàn tệ, kết quả còn bị chúng ta chơi xỏ, chuyện Chương Đức Tổ chơi lưu manh vẫn bị lôi ra ánh sáng, gặp tai họa lớn như vậy. Ngày thường chị Minh Tô ở thôn Thượng Thủy, là quê nhà chúng ta, nhà họ Chương không có cách nào cả, nhưng chị ấy tới tỉnh thành rồi, nhà họ Chương vẫn không tới gây phiền toái cho chị ấy sao?”
Hai mắt Chu Minh Hữu tỏa sáng, cười rất gian: “Anh Ba, Lưu An Nam và người nhà họ Chương đều không ở tỉnh thành nữa rồi.”
Thẩm Húc:???