“Cuối cùng Từ Nam vẫn ly hôn với Chương Đức Tổ, đứa bé đi theo nhà gái. Chương Đức Tổ không vợ không con, thất nghiệp, thanh danh còn thối nát. Anh ta lại không chịu khổ được, không tìm thấy việc làm chỉ có thể ăn bám Lưu An Nam. Sau đó bà Chương định cưới vợ nữa cho anh ta, sinh đứa con nối dõi, dù sao đứa con do Từ Nam sinh ra là con gái, vẫn luôn khiến bà ta không hài lòng.”
“Kết hôn cần tiền, vì trước đó Chương Đức Tổ dính phải tội lưu manh, Lưu An Nam từng giúp đỡ anh ta không ít, vừa khiến anh ta đỡ chịu khổ, vừa nhanh chóng vớt anh ta ra ngoài, vốn dĩ tiền trong tay đã không còn bao nhiêu nữa, còn vay mượn khắp nơi. Tuy rằng sau này có nhà họ Từ đứng ra giải quyết, Chương Đức Tổ không phải ngồi tù, nhưng số tiền Lưu An Nam đã bỏ ra không thể nào lấy về được, dù nhà họ Chương đòi tiền, cũng lấy đâu ra.”
“Chương Đức Tổ cũng là kẻ tàn nhẫn, từ sau khi xảy ra chuyện, thể diện cũng không cần nữa. Trực tiếp cứng đối cứng với Lưu An Nam, khiến anh ta không có tiền cho cũng phải cho, bán nhà cũng phải cho. Hai người cãi nhau, Chương Đức Tổ đẩy Lưu An Nam một cái, Lưu An Nam không đứng vững, ngã từ cầu thang xuống, chân bị gãy, đầu còn bị thương, muốn chữa trị phải tốn một khoản tiền lớn. Lưu An Nam không có tiền, nhà họ Chương cũng không có nhiều tiền như vậy, biện pháp duy nhất chính là bán căn nhà đang ở của Lưu An Nam.”
“Hai mẹ con nhà họ Chương nhân lúc Lưu An Nam không tỉnh táo, dùng cớ chữa bệnh cho Lưu An Nam, dỗ dành Lưu Định Viễn, sau đó âm thầm bán nhà cầm tiền chạy mất. May mà Lưu An Nam mạng lớn, không phải giải phẫu vẫn tỉnh lại được. Đồng nghiệp trong trường đại học tỉnh và người của bệnh viện thấy hai cha con bọn họ đáng thương, mỗi người góp một chút, đủ cho anh ta trị liệu tiếp.
Vân Chi
“Nhưng mà chữa trị xong vẫn để lại di chứng, chân của Lưu An Nam bị thọt, đầu óc cũng không tỉnh táo như trước, tất nhiên không thể tiếp tục đảm nhiệm chức vụ giảng viên đại học, chỉ có thể dẫn con trai rời khỏi tỉnh thành, không biết đã đi đâu rồi. Ban đầu, chị Minh Tô cũng lo lắng sẽ bị Lưu An Nam và nhà họ Chương làm khó dễ, nên trước khi đi đã tới tỉnh thành hỏi thăm một phen, không ngờ lại hỏi thăm được nhiều chuyện như vậy.”
Thẩm Húc càng thấy khó hiểu hơn: “Từ trước đến giờ tôi vẫn luôn cảm thấy rất kỳ quái, với bản tính của người nhà họ Chương, bọn họ căn bản không giống loại người có thể nhận nuôi Lưu An Nam sau khi cha anh ta chết, không chỉ nuôi anh ta ăn uống, còn cho anh ta đi học lên đến đại học. Bây giờ nghe cậu nói ngay cả tiền cứu mạng Lưu An Nam người nhà họ Chương cũng lấy đi được, lại càng không giống hơn.”
Chu Minh Hữu cười nhạo: “Còn không phải sao! Nhà họ Chương nào có lòng tốt như vậy! Ngày đó khi Chương Đức Tổ và Lưu An Nam xé rách da mặt với nhau, đã nói ra toàn bộ. Năm đó, cha Lưu và cha Chương cùng nhau ra ngoài làm ăn, nhưng bọn họ không may mắn gặp phải cướp đường, dưới tình thế cấp bách, cha Chương đã đẩy cha Lưu ra ngăn cản kẻ cướp, còn mình thì chạy trước, mới khiến cha Lưu bị kẻ cướp c.h.é.m chết.”
“Cha Chương thu xác cho cha Lưu, trong lòng vẫn luôn không yên. Từ nhỏ Lưu An Nam đã không có mẹ, bây giờ lại không còn cha, nhà họ Lưu lại không có thân thích nào khác, nên ông ta mới nhận nuôi Lưu An Nam. Sau này thấy Lưu An Nam ngoan ngoãn, thông minh, học giỏi, là người có tiền đồ, còn Chương Đức Tổ con trai ông ta lại quá không đáng tin, con gái lại quá mềm yếu khoonglafm được gì, mới tính kế Lưu An Nam, dạy Lưu An Nam phải nhớ ơn bọn họ, đợi Lưu An Nam có tiền đồ rồi sẽ báo hiếu nhà họ Chương.”
Thẩm Húc:……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-395-chu-minh-huu-toi-4.html.]
Cha Chương đúng là một nhân tài!
Lưu An Nam đáng thương vẫn luôn bị nhà họ Chương tẩy não, mọi chuyện đều nghĩ tới nhà họ Chương trước, kết quả lại rơi vào kết cục thế này. Ngẫm lại cũng rất bi thương. Có điều, đây là góc nhìn của người ngoài cuộc, còn đứng ở lập trường của Chu Minh Tô và Lưu Manh Manh thì khác.
Chu Minh Hữu uống một ngụm rượu: “Phải rồi, còn một việc nữa, Ái Hồng đã rời khỏi huyện Dương Sơn rồi.”
“Đi đâu?”
“Không biết. Trước kia Ái Hồng có chút ngu ngốc, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện đã trưởng thành hơn không ít. Vẻ ngoài của cô ta không tệ lắm, trang điểm một chút cũng rất thu hút. Thẩm Hướng An nhìn thấy một lần đã nổi lên ý xấu, trên danh nghĩa là giới thiệu đối tượng cho đối phương, nhưng thực tế sau khi em nghe ngóng, người kia cũng không phải loại tốt lành gì. Thẩm Hướng An làm vậy là muốn dùng Chu Ái Hồng lót đường cho bản thân.”
“Tất nhiên là Chu Ái Hồng không nghe theo rồi, có Chu Ái Quân ở bên giúp đỡ, Hướng Quế Liên trách cô ta không hiểu chuyện, ép cô ta phải gả. Trong cơn tức giận, Chu Ái Hồng đã bỏ đi, theo em thấy sợ là cô ta cũng không dám ở lại thôn Thượng Thủy nữa, sợ bị mẹ ruột và anh trai tính kế. Cô ta lặng lẽ trốn đi trong đêm, không nói với ai cả, là chuyện không lâu trước đó.”
Thẩm Húc mỉm cười trào phúng.
Kiếp trước, không phải là Thẩm Hướng An dùng Chu Song Oanh để móc nối với nhà họ Lương, lót đường cho mình sao?
Bây giờ Chu Song Oanh còn nhỏ, anh ta liền tính kế Chu Ái Hồng?
Đúng là chỉ biết dùng thủ đoạn bỉ ổi!