Sau khi ăn xong, Thẩm Húc dẫn Chu Minh Hữu về nhà máy.
Trong nhà máy  ký túc xá cho nhân viên, chỗ ở của Thẩm Húc là một căn phòng nghỉ  thiết kế giữa phòng  việc của chủ tịch và phòng của tổng giám đốc,  xa hoa lắm, nhưng đủ thoải mái, trong phòng  đủ từ tủ quần áo tới ghế sô pha, tuy nhỏ nhưng  võ.
Hắn sắp xếp Chu Minh Hữu ở  chỗ , đương nhiên bản  cũng ở  đây. Buổi tối, hai  thảo luận suốt đêm, những lời Chu Minh Hữu   gần như đều   bàn ăn , bởi , đêm hôm đó gần như là  Thẩm Húc . Hắn  dã tâm và kỳ vọng của  về tương ,  tình trạng  mắt của nhà máy,   khó khăn hiện giờ  đang gặp .
Thậm chí Thẩm Húc còn  hề kiêng dè, đưa thẳng bản kế hoạch của  cho Chu Minh Hữu xem.
Chu Minh Hữu cũng  nghĩ quá nhiều, xem  cẩn thận,  nghiêm túc. Cuối cùng, : “Bộ phận thị trường thật   thể tiếp tục dùng biện pháp  đây nghề phụ thôn Thượng Thủy chúng  từng . Nhân viên thị trường  ngoài phụ trách kiếm đơn hàng, dù là bán cho Cung Tiêu Xã quốc doanh,  là bán cho quầy hàng ăn vặt đều , chỉ cần bán  sản phẩm, tất cả đều  khen thưởng như .
Thẩm Húc gật đầu: “ cũng nghĩ như ,  điều  gọi đó là phần trăm hoa hồng,  tiền khen thưởng sẽ tính kiểu khác, ví dụ như  sẽ quy định theo hình bậc tháng. Như với mì ăn liền, nếu mỗi tháng nhân viên thị trường bán  hai vạn gói, ngoài tiền phần trăm hoa hồng , sẽ  tặng thêm một trăm đồng tiền thưởng. Bán  năm vạn gói, tiền thưởng sẽ là ba trăm đồng. Mười vạn gói, hai mươi vạn gói… Tiền thưởng sẽ càng cao hơn.”
“Như   .” Chu Minh Hữu một ngây  một lát, mới  tiếp: “Anh Ba, phạm vi cả nước lớn như , nếu   bán  sản phẩm của Thẩm Thực Ký  khắp cả nước, thì  thể chị dựa  những nhân viên thị trường   kéo đơn hàng về. Em cảm thấy  thể đổi sang cách khác, ví dụ chọn  vài   năng lực tương đối mạnh, mỗi  phụ trách một tỉnh, cho  bọn họ quyền lợi nhất định, để bọn họ tự  phụ trách tuyển  trong khu vực bọn họ quản lý,  cấp  giúp bọn họ bán hàng, phương án trích phần trăm hoa hồng  thể tính theo cấp bậc.”
Thẩm Húc sửng sốt một lúc lâu,  đó khẽ .
Tất nhiên  hiểu  điều ,   giám đốc khu vực, quản lý cấp tỉnh, cấp huyện, cấp thị trấn, từng tầng giống như kim tự tháp, như  sẽ dễ dàng quản lý, cũng  thể đẩy nhanh tốc độ mở rộng thị trường.
Điều khiến  kinh ngạc là, Chu Minh Hữu chỉ là một  từng  công nhân bình thường,  mà cũng nghĩ  như .
Vân Chi
Có lẽ là vì ánh mắt của Thẩm Húc quá nóng bỏng, khiến Chu Minh Hữu ngượng ngùng gãi đầu: “Anh Ba,  đừng  em như . Nói  thì những điều  đều do  dạy em. Anh  quên  đây khi  dẫn theo em cùng kéo đơn hàng sa tế về thôn Thượng Thủy,  khi em  xưởng thực phẩm phụ trách thị trường,   chỉ dạy em nên  thế nào  ? Những điều  , em đều nhớ kỹ.”
Thẩm Húc lắc đầu, tuy rằng  từng dạy Chu Minh Hữu một thời gian, nhưng cũng  dựa  ngộ tính của Chu Minh Hữu, đặc biệt là  chỉ dạy theo kiểu động não thế nào, giải quyết vấn đề   để đạt  mục đích, chứ  hề dạy bảo đối phương quá trình thao tác cụ thể.
Từ khi gặp  Chu Minh Hữu,   cảm nhận   đổi của đối phương. Sau khi thảo luận một phen, Thẩm Húc càng khẳng định năng lực của Chu Minh Hữu,   trưởng thành thật sự  nhanh.
Hiện giờ, Chu Minh Hữu  càng phù hợp với yêu cầu của Thẩm Húc về chức vị giám đốc bộ phận thị trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-396-hop-tac-vui-ve.html.]
\Ngày hôm , Thẩm Húc bảo Chu Minh Hữu cùng tới phòng  việc phỏng vấn tuyển dụng với . Hắn hẹn  phỏng vấn năm tổ, mỗi tổ sáu .
Sau khi phỏng vấn xong  bộ,  là sáu giờ chiều.
Thẩm Húc khẽ xoa giữa mày, gõ  bản sơ yếu lý lịch  bàn: “Cậu cũng thấy  đấy, hiện giờ thứ chúng  đang thiếu nhất chính là nhân tài, mà trong những  , căn bản   tìm    nào  thể quản lý bộ phận thị trường.”
Chu Minh Hữu sửng sốt,  đó lập tức hiểu  ý của : “Năng lực của những     lẫn lộn, trình độ so le, nếu như dùng  cương vị khác thật  cũng đủ .  nếu là chức giám đốc bộ phận thị trường, sợ là vẫn  rèn luyện thêm vài năm.”
Nền kinh tế của Tân Hoa trì trệ  nhiều năm, hiện tại đúng là lúc nền kinh tế  bắt đầu sống .
Bởi vì trì trệ nhiều năm, đa    đều   khái niệm về thị trường mậu dịch, càng khỏi  tới kinh nghiệm trong vấn đề . Những   tài về phương diện , gần như tất cả đều là   chức  quyền trong nhà máy quốc doanh, nhưng bọn họ  công việc  trong tay,  chức vị cao , gần như   khả năng sẽ từ chức tới  thuê cho ông chủ tư nhân, chỉ  Chu Minh Hữu là ngoại lệ.
“Cho nên,  thật sự  cần !”
Nhìn thấy tình cảnh  , Chu Minh Hữu  từ chối nữa. Vốn dĩ   tới đây để giúp Thẩm Húc, bây giờ Thẩm Húc cần đến  ,     thể chối từ?
Có Chu Minh Hữu quản lý bộ phận thị trường, Thẩm Húc thở phào nhẹ nhõm một .
Đợi Dương Đại Hổ  về, Thẩm Húc giới thiệu hai  với , ba  mở cuộc họp, quyết định sách lược phát triển tiếp theo của công ty. Thẩm Húc khẽ vỗ bả vai Dương Đại Hổ: “Sau    cần mệt mỏi như  nữa .”
Dương Đại Hổ , bắt tay với Chu Minh Hữu: “Hợp tác vui vẻ.”
Chu Minh Hữu cũng : “Hợp tác vui vẻ.”
Dương Đại Hổ  thêm: “Có điều công ty chúng  vẫn  tuyển thêm nhiều  mới.”
“Việc  hai  tự thương lượng  .  để Minh Hữu kiêm chức phó tổng giám đốc công ty, hai   thể tiếp tục đăng tin tuyển , chọn   thể dùng , cũng  thể bồi dưỡng những  mới hiện  trong công ty. Trong một tháng qua,  phỏng vấn   ít   tiềm lực, mặc dù bây giờ bọn họ còn  thể đảm nhiệm một phương, nhưng cẩn thận bồi dưỡng vài năm, cũng  thể trở thành nòng cốt của công ty.”
“Được! Sau  em sẽ quan sát cẩn thận một phen.”