Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 397: Thời trang Sơ Vân

Cập nhật lúc: 2025-05-21 02:27:53
Lượt xem: 160

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Húc ngây người ở Bằng Thành thêm mấy ngày, mua hai căn nhà trệt, sau khi phá bỏ có thể xây dựng thành nhà lầu theo kiểu tây không tệ. Như vậy, coi như hắn cũng có chỗ ở chính thức ở Bằng Thành. Tuy rằng phòng nghỉ trong công ty không tệ, nhưng không thích hợp thường trú.

Giải quyết xong chuyện nhà ở, Thẩm Húc nhìn mảnh đất trống bên cạnh, có chút thèm thuồng. Bằng Thành đó, nhiều năm sau chính là đô thị cấp một, trước khi hắn xuyên tới nơi này, giá cả nhà cửa trong thành phố Bằng Thành đã tăng lên mức mười mấy vạn một mét vuông, so với hiện giờ, có thể giá đất ở nơi này vô cùng rẻ. Thẩm Húc động lòng không thôi, nhưng không ra tay.

Hiện giờ còn chưa có chuyện kinh doanh địa ốc, chưa có kinh doanh nhà cửa. Mặc dù Bằng Thành đã bắt đầu bán đất, nhưng cũng chỉ bán cho thương nhân mở xưởng, những mặt khác vẫn còn hạn chế. Thẩm Húc không muốn khiến người ta đỏ mắt, huống chi hắn còn rất nhiều cơ hội. Để thêm vài năm nữa rồi mua cũng được, giá cả cũng không tăng lên bao nhiêu, không nhất thiết phải mua ngay lúc này.

Mấy ngày qua, Thẩm Húc cố ý quan sát Dương Đại Hổ và Chu Minh Hữu một phen, thấy bọn họ ở chung hòa hợp, mọi việc đều thương lượng với nhau, phối hợp khăng khít, cũng yên tâm giao cho bọn họ toàn quyền xử lý công ty, sau đó một mình quay về thủ đô.

Sau khi nghe tin Chu Minh Hữu tới giúp đỡ hắn, Điền Tùng Ngọc vô cùng kinh ngạc, cảm thán: “Minh Hữu làm người không tồi, cậu ấy có lòng rồi.”

Thẩm Húc gật đầu.

Người nhà Chu Đại Hải khác với đám người Hướng Quế Liên. Mặc dù Chu Đại Hải từng có tư tâm, đưa ra yêu cầu quá đáng với Thẩm Húc, nhưng sau khi Thẩm Húc từ chối, lại chưa từng làm ra bất cứ hành động gì ép buộc Thẩm Húc. Cho dù sau đó khi đối mặt với Thẩm Húc luôn mang theo cảm xúc phức tạp, lại chưa bao giờ có cảm xúc oán hận.

Càng đừng nói, vợ của Chu Đại Hải là người thuần thiện phúc hậu, Chu Minh Hữu càng dốc hết lòng vì hắn.

“Đại Hổ đi theo chúng ta bắt đầu từ khi Thẩm Thực Ký chưa có gì, không thể bỏ qua công lao của cậu ấy. Minh Hữu là người nửa đường mới tới, không thể nào lập tức có được đãi ngộ tương đương với Đại Hổ, nhưng anh sẽ không bạc đãi cậu ấy. Bây giờ Đại Hổ có 20% cổ phần các cửa hàng gia nhập, và 7% cổ phần nhà máy sản xuất thực phẩm.”

Trước đây khi thương lượng hợp tác với Dương Đại Hổ, Thẩm Húc từng nói chia hai tám, chỉ là đối với chuyện cửa hàng gia nhập, còn về nhà máy lại khác.

Nhà máy này, từ mua đất xây dựng tới dùng quan hệ mua máy móc đều do Thẩm Húc tự tay làm, tổng cộng tiêu tốn của hắn gần mười bảy vạn. Hắn phải nắm được quyền quyết định tuyệt đối, lập tức bỏ ra 20% cổ phần là chuyện không thể nào, 7% cổ phần ban đầu đã là không ít rồi.

Thẩm Húc còn phải giữ lại một bộ phận cổ phần để khen thưởng cho công nhân, sau này khi công ty phát triển, nếu đưa ra thị trường còn bị pha loãng thêm. Đến khi ấy, nếu Dương Đại Hổ làm tốt, có thể cho anh ta thêm cổ phần.

Vân Chi

Thẩm Húc nhíu mày ngẫm nghĩ: “Đợi một khoảng thời gian nữa, khi phòng thị trường làm ra được thành tích, anh định cho Minh Hữu 5% cổ phần trước, sẽ không vượt qua Đại Hổ, cũng không đến mức quá ít.”

Điền Tùng Ngọc vô cùng tán thành: “Anh là người có suy tính, em tin tưởng anh.”

***

Dương Đại Hổ và Chu Minh Hữu bận rộn ở Bằng Thành, khí thế ngất trời, Thẩm Húc ở thủ đô cũng không nhàn rỗi.

Hắn lại mua hai cửa hàng sát nhau, sửa lại thành một gian, thuê người trang hoàng xong, lại mở một cửa hàng mới. Cửa hàng quần áo này đã nằm trong kế hoạch của hắn từ lâu, cuối cùng số quần áo mấy lần hắn càn quét ở Càng Thành cũng có đất dụng võ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-397-thoi-trang-so-van.html.]

Biển hiệu mới tinh treo lên, Thẩm Húc đứng trước cửa hàng, ngước mắt lên nhìn mấy chữ “Thời trang Sơ Vân”, sắc mặt hoảng hốt.

Ban đầu khi hắn quyết định tên cửa hàng này, Điền Tùng Ngọc còn tò mò hỏi, vì sao lại đặt tên như vậy. Khi đó Thẩm Húc tùy tiện tìm lý do qua loa có lệ.

Hắn không nói thật. Không phải không muốn nói, mà là không biết nên nói thế nào.

Đời trước, nhà Thẩm Húc kinh doanh mảng thời trang, chính là sản xuất thời trang trẻ em. Quy mô công ty không thể xếp vào top đầu trong cả nước, nhưng trong thành phố, vẫn xem như xí nghiệp nổi tiếng, nhà giàu nộp thuế. 80% trẻ em trong thành phố gần như đều từng mua quần áo nhà bọn họ, nhưng ít ai biết, ban đầu bọn họ không hề định kinh doanh thời trang trẻ em.

Năm đó, cha mẹ hắn vừa yêu nhau chưa lâu, cùng bắt tay gây dựng sự nghiệp, cùng mở một cửa hàng thời trang, tên là Sơ Vân, chính là một chữ trong tên hai người ghép lại. Cửa hàng ấy bán chủ yếu quần áo nữ, quần áo trẻ em chỉ là phụ. Cha hắn phụ trách tới Bằng Thành nhập hàng, mẹ hắn phụ trách tiêu thụ và hậu mãi.

Sau này bọn họ kết hôn, không lâu sau sinh ra Thẩm Húc, hàng hóa cha hắn nhập về chậm rãi nghiêng về thời trang trẻ em, lần nào cũng mang về một đống lớn, hàng hóa khác càng ngày càng ít. Sau đó hai người dứt khoát đổi thành cửa hàng chuyên bán thời trang trẻ em.

Mẹ hắn học chuyên ngành thiết kế, chuyên thiết kế quần áo cho hắn mặc, cha hắn nhìn thấy thế, bắt đầu nảy sinh ý định xây dựng nhãn hiệu thời trang trẻ em cho riêng mình. Ban đầu nhà bọn họ hợp tác với xưởng gia công, sau khi tích cóp đủ tiền thì tự mình mở nhà xưởng.

Có thể nói, Sơ Vân chính là cửa hàng đầu tiên của nhà bọn họ, cũng là nơi tình yêu bắt đầu của cha mẹ hắn.

Hiện giờ Thẩm Húc cũng mở một cửa hàng như vậy, đặt tên là “Sơ Vân”, từ góc độ nào đó cũng coi như một loại tưởng niệm.”

Hiện giờ đã có cửa hàng rồi, trang trí cũng đã xong, quần áo đã có, chỉ thiếu nhân viên mà thôi.

“Ông chủ, tôi thấy cửa hàng anh đang treo biển tuyển người, anh còn tuyển người không?”

Nghĩ đến chuyện gì chuyện đó tới.

Thẩm Húc quay đầu, mỉm cười: “Còn!”

Vừa quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau hai người đều sững sờ.

“Là anh?”

“Là cô?”

Trăm miệng một lời.

Thẩm Húc:……

Loading...