Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 398: Chu Ái Hồng tới xin việc

Cập nhật lúc: 2025-05-21 02:27:55
Lượt xem: 217

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Húc mời Chu Ái Hồng vào cửa hàng, rót cho cô ta một ly trà.

“Sao cô lại tới thủ đô?”

Chu Ái Hồng cũng đang khát, thời tiết nóng nực thế này, cô ta còn chạy khắp thủ đô cả ngày tìm công việc sống tạm, không khát mới là lạ.

Chu Ái Hồng cầm ly trà lên uống ừng ực, sau đó mới nói ra chuyện xảy ra ở thôn Thượng Thủy, cơ bản giống như những gì Thẩm Húc biết qua miệng Chu Minh Hữu.

“Chị Minh Tô nói, bây giờ tình hình cả nước đã khác xưa, chúng em không cần tự nhốt mình trong thôn Thượng Thủy nữa, nếu muốn, em có thể tới thành phố khác xem thử xem. Mặc dù dời khỏi quê quán, không có người thân thích, chỉ có thể dựa vào bản thân tìm việc làm, có lẽ không thể giàu có hơn người, nhưng chỉ cần chăm chỉ làm đến nơi đến chốn, nuôi sống bản thân sinh hoạt yên ổn không thành vấn đề.”

Chu Ái Hồng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, đường phố ở thủ đô còn rộng hơn nhiều đường phố ở huyện Dương Sơn, trên đường đều là người qua lại, vô cùng náo nhiệt.

“Vốn dĩ em chỉ định lên tỉnh, lại có chút lo lắng về Thẩm Hướng An, nếu anh ta vẫn không đánh mất ý đồ xấu, còn có vài phần bản lĩnh, em còn nghe nói anh ta đang nghĩ cách móc nối quan hệ với nhân vật lớn ở tỉnh thành, anh ta thành công chưa chắc em có thể sống yên ổn được ở trên tỉnh thành. Cho nên em mới đi nơi khác, nhưng thiên hạ lớn như vậy, từ khi sinh ra em chưa rời khỏi huyện Dương Sơn lần nào, không hiểu biết gì về những nơi khác, trong đầu rất hoang mang.”

“Sau đó, em cân nhắc đoán ra được Thẩm Hướng An không thể ngốc nổi ở thủ đô nữa, mới xám xịt chạy trốn về huyện Dương Sơn, Nếu đã như vậy, so với đi tới tỉnh thành khác, thủ đô càng an toàn hơn, thủ đô là trái tim của cả nước, em cũng muốn tới một lần.”

Thẩm Húc lại rót cho cô ta thêm một ly nước: “Có chỗ ở chưa?”

Chu Ái Hồng nói lời cảm ơn, sau đó đáp: “Có rồi. Em tới thủ đô đã vài ngày, thuê nhà người khác ở tạm, mỗi tháng ba đồng, rất đắt!”

Vân Chi

Ở thủ đô, cái giá này không tính quá đắt, nhưng đối với huyện Dương Sơn mà nói, đúng là “Rất đắt”.

“Nhưng mà, mấy năm qua em cũng tiết kiệm được chút tiền, may mà mấy năm trước có anh, vốn dĩ nghề phụ trong thôn không có phần nhà họ Chu, đừng nói anh Hai với anh Tư, ngay nhà anh Cả cũng không thể phá lệ. Nhưng có anh nói tốt giúp em, người trong thôn không làm khó, cho em làm đậu phụ thối, ớt bột, nuôi gà theo bọn họ.”

“Sau này khi chính sách thay đổi, em còn thường xuyên vào thành phố bán trứng gà. Em chỉ phải nuôi bản thân, ăn ít, cũng không cần dùng tiền vào việc gì, vài năm qua cũng tích cóp được bảy tám trăm, đủ để em tiêu dùng ở thủ đô một thời gian. Em cũng không định miệng ăn núi lở, sau khi tới thủ đô đã tìm vài việc lặt vặt, đáng tiếc đều là công việc tạm thời, em muốn tìm một công việc lâu dài, chỉ như vậy mới có thể sống an ổn.”

“Em nghe người ta nói, Thẩm Thực Ký rất nổi tiếng ở thủ đô, đãi ngộ khi làm việc ở Thẩm Thực Ký không hề kém nhà máy quốc doanh. Nếu cố gắng làm việc, làm tốt việc phải làm, thậm chí còn nhận được nhiều tiền hơn tổ trưởng trong nhà máy. Đáng tiếc bên chỗ Thẩm Thực Ký không thiếu người, mấy ngày trước em nghe nói ông chủ của Thẩm Thực Ký mới mở một cửa hàng thời trang ở bên này, đãi ngộ rất tốt, nên mới tới thử vận may.”

Nói tới đây, Chu Ái Hồng có chút xấu hổ: “Em không biết ông chủ Thẩm mà bọn họ nói tới là anh, em biết ân oán giữa hai nhà chúng ta. Cảm ơn anh đã cho em uống nước, em đi ngay đây.”

Nói xong cô ta đứng dậy định ra ngoài, lại bị Thẩm Húc gọi lại.

“Không phải cô tới để xin việc sao?”

Chu Ái Hồng sửng sốt: “Hả?”

“Không xin việc à?”

Chu Ái Hồng có chút choáng váng. Cô ta biết rõ mình là ai, nhà họ Chu từng làm ra những chuyện như vậy với Thẩm Húc, nói là khiến người người tức giận đều không khoa trương. Cô ta là người nhà họ Chu, cũng bị liên lụy theo. Càng khỏi nói trước đây khi chưa hiểu chuyện, cô ta cũng từng hút m.á.u Thẩm Húc nuôi mình, thậm chí còn mở miệng nói những lời quá đáng với Thẩm Húc.

Trước đó Thẩm Húc giao dịch với cô ta, cô ta phụ trách theo dõi Chu Song Oanh, Thẩm Húc cho cô ta đồ ăn. Ngoài việc này ra, Thẩm Húc còn giúp cô ta có cơ hội cùng làm nghề phụ với thôn dân, những chuyện ấy đã vô cùng khó có được rồi.

Cô ta không còn mặt mũi nào xin Thẩm Húc cho vào làm việc trong cửa hàng quần áo.

“Em…” Chu Ái Hồng hít sâu một hơi, cúi người 90 độ với Thẩm Húc: “Em vẫn luôn nợ anh một câu xin lỗi, em xin lỗi anh vì những chuyện mình đã từng làm.”

Sau đó cô ta lại lần nữa chuẩn bị ra ngoài.

Thẩm Húc nói: “Biết bán quần áo thế nào không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-398-chu-ai-hong-toi-xin-viec.html.]

Chu Ái Hồng sửng sốt.

Thẩm Húc nói tiếp: “Yêu cầu của tôi đối với nhân viên không thấp, muốn nhận được việc làm trong cửa hàng không dễ dàng. Hiện giờ cửa hàng vẫn chưa khai trương, tôi có thể cho cô một cơ hội. Tôi cho cô thời gian một tiếng, nếu cô có thể dẫn được ba người qua đường vào cửa hàng, hơn nữa còn thành công bán được ít nhất một bộ quần áo, coi như cô qua cửa.”

Chu Ái Hồng sửng sốt một lát, sau đó hiểu được ý của hắn. Cô ta trả lời thành thật: “Em chưa từng bán quần áo, nhưng em từng bán trứng gà, bán đồ ăn, hơn nữa, em là phụ nữ.”

Chu Ái Hồng khẽ cười: “Trước kia em còn là hoa khôi của thôn Thượng Thủy chúng ta đó! Em thích trưng diện, cũng thích trang điểm, biết nên kết hợp quần áo thế nào, nên mặc thế nào, nên lấy lòng phái nữ thế nào, để bọn họ không thể không mua hàng, không thể không bỏ tiền ra.”

Nói xong, Chu Ái Hồng quay đầu ra khỏi cửa hàng.

Thẩm Húc có chút kinh ngạc. Chu Ái Hồng như vậy, hắn chưa từng thấy bao giờ.

Tự tin, xinh đẹp, mang theo chút kiêu ngạo.

Cô ta thật sự đã thay đổi rất nhiều.

Thẩm Húc cầm ly nước trong tay, vừa uống vừa chờ đợi.

Hắn không đến nỗi oán hận Chu Ái Hồng, so với những người khác trong nhà họ Chu, cô ta chỉ ngu thôi chứ không độc ác. Sau khi trải qua nhấp nhô, qua khoảng thời gian khó khăn nhất, Chu Ái Hồng bây giờ không còn ngu nữa.

Cô ta có tam quan ngay thẳng, cũng có lòng tự trọng, tự biết xấu hổ. Cô ta biết áy náy vì những chuyện mình đã từng làm, cũng biết xin lỗi.

Cho nên Thẩm Húc bằng lòng cho cô ta một cơ hội. Đương nhiên, tiền đề là, cô ta phải có bản lĩnh, có thể mang tới lợi ích cho hắn.

Dù hắn không ra tay làm khó Chu Ái Hồng, nhưng hắn cũng không phải nhà từ thiện.

Thẩm Húc nhìn chăm chú vào chiếc đồng hồ treo tường trong cửa hàng.

Còn chưa đến một tiếng đồng hồ, khoảng bốn mươi chín phút sau, Chu Ái Hồng đã quay về, đi sau cô ta là bốn cô gái khác.

Cuối cùng sau khi được Chu Ái Hồng giới thiệu, có ba người trong số đó đã mua hàng, tổng cộng năm món đồ, vượt xa yêu cầu của Thẩm Húc.

“Chúc mừng cô. Cô đã thông qua khảo sát, ba ngày sau cửa hàng mới khai trương, nhưng nếu có thể tôi hy vọng cô có thể bắt đầu làm việc từ ngày mai. Phía sau cửa hàng là nhà kho, bên trong cất giữ hàng hóa, tạm thời còn đang đặt lung tung chưa kịp thu dọn gọn gàng.”

Chu Ái Hồng lập tức hiểu ý: “Em sẽ sắp xếp lại hành lý trong kho trước, cũng làm quen với các loại kiểu dáng quần áo trong cửa hàng và số lượng tồn kho của mỗi mẫu hàng.”

Nghe thấy điều này, Thẩm Húc càng kinh ngạc hơn. Khả năng là vì cảm xúc của hắn để lộ ra ngoài quá rõ ràng, Chu Ái Hồng đã nhìn ra được. Cô ta cười nói: “Mấy năm qua, em vẫn luôn đi theo học hỏi thím Vân Hà và chị Minh Tô, hai người đã dạy bảo em rất nhiều.”

Chu Minh Tô là sinh viên quý hiếm ở thập niên sáu mươi, trình độ học thức khỏi cần nói cũng biết. Thím Vân Hà thì người biết đối nhân xử thế, thấu hiểu việc đời.

Nếu là như vậy, Chu Ái Hồng được như ngày hôm nay cũng không bất ngờ lắm.

“Được! Thời gian làm việc trong cửa hàng tương đối dài, mỗi ngày làm việc từ chín giờ sáng tới tám giờ tối. Tiền lương mỗi tháng tạm thời là hai mươi đồng, mỗi bộ quần áo bán ra cô sẽ nhận được 5% tiền hoa hồng. Mỗi tháng nghỉ bốn ngày, nếu như không nghỉ, tôi sẽ trả thêm mỗi ngày một đồng. Không bao ăn ở, phương diện này tự cô giải quyết, tôi sẽ trợ cấp thêm năm đồng tiền ăn và tiền thuê nhà. Có vấn đề gì không?”

Chu Ái Hồng mừng rỡ như điên, chẳng trách người khác đều nói ông chủ Thẩm hào phóng, làm việc dưới trướng ông chủ Thẩm, tiền lương và đãi ngộ không hề kém công nhân trong nhà máy quốc doanh. Đâu chỉ không kém công nhân, trong mắt Chu Ái Hồng, công việc hiện tại còn tốt hơn công nhân nhiều.

Chưa nói tới các khoản trợ cấp, chỉ nói tiền hoa hồng thôi, thứ này đại biểu điều gì? Đại biểu chỉ cần cô ta cố gắng, chỉ cần cô ta có bản lĩnh, mỗi tháng kiếm được năm mươi đồng cũng không phải nằm mơ. Khoa trương hơn một chút, không chừng mỗi tháng còn kiếm được một trăm đồng ấy chứ!

Chu Ái Hồng kiềm chế kích động trong lòng, nói: “Không thành vấn đề. Ngày mai em sẽ tới làm!”

Loading...