Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 402: Ông Tơ bà Nguyệt tới cửa (3)

Cập nhật lúc: 2025-05-21 06:35:36
Lượt xem: 189

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai năm qua, thủ đô bắt đầu xuất hiện vài quán cà phê, buôn bán tốt nhất chính là quán “Sắc Màu”. Quán cà phê ấy cách khu tập thể Ngô Đồng không xa lắm, bốn người Thẩm Húc liền tới nơi này. Bởi vì nhìn tình hình giữa Tống Minh Vĩ và Thẩm Hướng Dung không thích hợp lắm, không thể tùy tiện dẫn về nhà.

Trên bàn, Thẩm Húc và Thẩm Hướng Dương ngồi một bên. Tống Minh Vĩ và Thẩm Hướng Dung ngồi đối diện.

So với Thẩm Hướng Dung, nhìn Tống Minh Vĩ có vẻ vô cùng khẩn trương và căng thẳng.

Anh ta gọi bốn ly cà phê, còn đưa menu cho Thẩm Húc.

“Muốn gọi thêm thứ gì không? Rất nhiều loại bánh kem ở quán này đều không tồi, ví dụ như bánh socola, Tiramisu, trà xanh… Ăn ngon mà không ngấy. Bò bít tết cũng khá ngon, thịt bò tươi mềm, đầu bếp có kinh nghiệm, hương vị rất được. Nếu không thích ăn quá sống, có thể gọi loại chín bảy phần.

Quán cà phê Sắc Màu không chỉ bán cà phê, bọn họ còn bán cả món tây. Nếu không, trong thời đại này chỉ bán riêng cà phê thì kiếm được mấy đồng tiền? Hiện giờ rất nhiều người trong nước vẫn chưa quen với vị đắng của cà phê, nhưng cơm Tây thì khác. Bởi vậy, tuy rằng tên là quán cà phê, nhưng thật ra cơm Tây còn bán chạy hơn cà phê nhiều.

Tống Minh Vĩ lải nhải giới thiệu thực đơn, có lẽ chính anh ta cũng chưa phát hiện ra. Bở vì quá căng thẳng, nên giọng anh ta mang theo chút run rẩy, có vài lần còn lắp bắp.

“Quá muộn rồi, không nên ăn nhiều.” Thẩm Húc nhấp một ngụm cà phê nói: “Chúng ta tới đây không phải để ăn.”

Chỉ một câu đã khiến Tống Minh Vĩ đang thao thao bất tuyệt đột nhiên im bặt: “Vậy… Vậy chỉ gọi một phần bánh kem chocolate hạnh nhân thôi.”

Nói xong, Tống Minh Vĩ đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, hai tay ở dưới bàn xoa tới xoa lui, không biết nên làm gì bây giờ. Rất nhiều lần anh ta muốn tìm đề tài để xoa dịu bầu không khí, nhưng khi ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt của Thẩm Húc và Thẩm Hướng Dương, lời đã tới bên miệng lại nuốt ngược vào trong.

Không lâu sau, nhân viên phục vụ đưa bánh kem tới. Tống Minh Vĩ duỗi tay ra nhận, trực tiếp đặt xuống trước mặt Thẩm hướng Dung. Ngay cả ly cà phê của Thẩm Hướng Dung, cũng được anh ta cho thêm nửa gói đường vào quấy đều rồi mới đưa qua.

Thẩm Húc nhìn hết trong mắt, cuối cùng mở miệng: “Anh rất quen thuộc quán cà phê này nhỉ? Biết rõ món nào ngon, món nào không ngon. Hai người thường xuyên tới đây à?”

“Đúng vậy!”

Tống Minh Vĩ buột miệng đáp lời, nói xong mới phát hiện ra vấn đề, vội vàng chữa cháy: “Không… Cũng không thường xuyên lắm, chỉ mới tới hai ba lần.”

“Chỉ hai ba lần?”

“Ừ… Năm sáu lần.”

“Ha hả!”

Tống Minh Vĩ:……

Chữa cháy như vậy, thà không chữa còn hơn. Anh ta xong đời rồi.

Từ đầu đến cuối Thẩm Hướng Dương vẫn không thể tin được sự thật chị gái mình và Tống Minh Vĩ ở bên nhau, rất lâu sau cậu ta mới lấy lại tinh thần từ cơn khiếp sợ, ánh mắt nhìn Tống Minh Vĩ giống như đang nhìn kẻ địch: “Anh định chơi lưu manh với chị gái tôi à?”

Tống Minh Vĩ bị ba chữ “Chơi lưu manh” làm hoảng sợ: “Không phải thế, anh không có!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-402-ong-to-ba-nguyet-toi-cua-3.html.]

“A! Bị tôi bắt ngay tại trận còn nói không phải? Anh nghĩ tôi mù à? Hay là, anh không muốn chịu trách nhiệm?”

Chỉ hai câu nói, đã khiến Tống Minh Vĩ đổ đầy mồ hôi: “Không phải thế, anh sẽ chịu trách nhiệm! Anh sẽ cưới Hướng Dung!”

“Hừ!” Thẩm Hướng Dương nện một quyền trên bàn: “Anh đúng là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, còn đòi cưới chị gái tôi?”

Tống Minh Vĩ:……

Nói sẽ cưới cũng không phải, không muốn cưới cũng không phải. Anh ta nên làm thế nào bây giờ?

Thẩm Húc ấn Thẩm Hướng Dương ngồi xuống ghế: “Ngồi xuống!”

Mắt hắn nhìn về phía Thẩm Hướng Dung. Thẩm Hướng Dung vẫn bình tĩnh uống cà phê, ăn bánh kem, giống như không nhìn thấy cảnh tưởng anh trai, em trai mình đang gây khó dễ cho Tống Minh Vĩ vậy, nhưng mà nếu quan sát kỹ, có thể trông thấy khóe miệng cô ấy cong lên, chứa đầy ý cười.

Thẩm Húc thu mắt lại, nhìn về phía Tống Minh Vĩ: “Hai người bắt đầu từ khi nào?”

“Việc này nói ra thì rất dài.”

“Vậy nói ngắn gọn!”

Tống Minh Vĩ:……

Được rồi! Chết thì c.h.ế.t thôi, dù sao sớm muộn gì đều phải chết.

“Năm 78, không phải cậu mua nhà ở ngõ Hạnh Hoa, nhờ tôi nói với đồn công an bên kia một tiếng, đuổi đám người chiếm dụng nhà không chịu đi sao? Xong việc, để cảm ơn cậu còn cố ý mời tôi ăn cơm. Hai người chúng ta không thân thiết, cho nên cậu gọi cả Hướng Dung và Hướng Dương đi cùng. Sau khi ăn xong, cậu có việc đi trước, Hướng Dung không về khu tập thể Ngô Đồng, muốn tới trường học, nên không cùng đường với Hướng Dương, đúng lúc tôi có việc ở bên đó, nên tiện đường đưa cô ấy về trường luôn.”

Vân Chi

Thẩm Húc nhướng mày: “Ý của anh là tôi dẫn sói vào nhà?”

Dẫn sói vào nhà…… Hình dung này...

Tống Minh Vĩ khẽ nuốt nước miếng, da đầu tê dại: “Tôi…Tôi……”

Cũng may Thẩm Húc đã mở miệng trước: “Anh nói tiếp đi.”

Tống Minh Vĩ đành phải tiếp tục.

“Khi đưa Hướng Dung tới nơi, lúc ra ngoài tôi phát hiện ra bóng dáng Lục Vũ, chân anh ta đã gãy, sức khỏe không tốt, ho khan mãi không dừng, nhưng anh ta vẫn cố chấp trốn ở bên cạnh trường họ Hướng Dung, lén lút quan sát cô ấy. Anh ta chặn đường tôi, hỏi tôi với Hướng Dung có quan hệ gì? Tôi nói tôi chỉ tiện đường đưa Hướng Dung về trường thôi, anh ta lại không tin, còn nổi nóng với tôi.”

“Tôi cảm thấy đầu óc anh ta không bình thường lắm, nên đã quay lại nói cho Hướng Dung biết việc này. Đến khi ấy Hướng Dung mới biết, hóa ra Lục Vũ vẫn luôn âm thầm theo dõi cô ấy. Hướng Dung nói cô ấy sẽ xử lý, tuy rằng tôi có chút lo lắng, nhưng đó là việc riêng của cô ấy, khi đó chúng tôi vẫn chỉ là bạn bè bình thường, chỉ có chút tình cảm vì cùng lớn lên trong một khu tập thể mà thôi, không tiện nhúng tay vào.”

“Mấy ngày sau, có lần tôi gặp phải Hướng Dương trong khu tập thể, cậu ấy nói trường Hướng Dung sắp thi, cô ấy đang cần gấp một quyển sách tham khảo, lại để quên trong nhà không cầm đi. Hướng Dương vội về trường học, trùng hợp nhìn thấy tôi nên đã nhờ tôi đi đưa sách cho Hướng Dung.”

Thẩm Hướng Dương nhíu mày: “Cho nên, dẫn sói vào nhà có cả phần của tôi?”

Loading...