Tống Minh Vĩ    nữa nuốt nước miếng, cúi đầu,  dám đối diện với hai  em nhà họ Thẩm.
“Khi  đến trường Hướng Dung học, thì bắt gặp Lục Vũ đang lôi kéo Hướng Dung. Anh  túm chặt Hướng Dung  bỏ, ép Hướng Dung   theo  . Khi thì  lóc cầu xin Hướng Dung cho   thêm một cơ hội, khi thì hung dữ cảnh cáo Hướng Dung,  Hướng Dung là của  , khi thì  vì   tàn phế nên Hướng Dung mới vứt bỏ  …”
“Trạng thái của     lắm,  đôi lúc còn tỉnh táo  vài phần,  đôi lúc  vô cùng hồ đồ, giống như căn bản  nhớ rõ   từ hôn với nhà họ Thẩm,  từ bỏ Hướng Dung cưới Hà Tuyết Phỉ, chỉ nhớ rõ   hôn ước với Hướng Dung.”
“Anh  lúc  lúc , lúc sinh  ý đồ độc ác lúc   lóc cầu xin.  dù thế nào cũng túm chặt Hướng Dung  buông tay.  bước đến kéo   ,   liền động tay với . Có điều sức khỏe của    , chân cẳng   nhanh nhẹn, tất nhiên  thể đánh  ,  đó    đuổi .”
“Hướng Dung  chút kinh hách, khi lôi kéo xô đẩy với Lục Vũ còn  rách da chân.  đưa cô  tới phòng y tế xử lý,  khi xử lý xong mới hỏi cô  định giải quyết Lục Vũ thế nào. Ý của  là cô  nên  cho bác Thẩm , để bác Thẩm  tay. Hướng Dung  vốn dĩ cô  cũng định  như , nhưng  khi  thấy    đổi ý định.”
“Nếu  cho bác Thẩm, chắc chắn   sẽ lo lắng. Hơn nữa cho dù là bác Thẩm tự   tay,  là hai   tay, sợ là Lục Vũ đều   kết cục  . Tuy rằng cô    còn tình cảm với Lục Vũ, nhưng dù  cũng yêu  một  thời gian. Nhà họ Lục  sụp đổ, Lục Vũ  hủy hoại, Hướng Dung   lửa cháy thêm dầu,    khác cảm thấy chó  rơi xuống nước  còn chạy theo  sức đánh mãi  bỏ.”
“Cô  nhờ  giúp đỡ tìm vài , đưa Lục Vũ  bệnh viện tâm thần.”
Thẩm Húc:……
Bị đưa  bệnh viện tâm thần cũng   kết cục   gì nhỉ? Đương nhiên, nếu để bọn họ  tay, kết cục chắc chắn còn thảm hơn thế , so sánh với ,  bệnh viện tâm thần đúng là xem như kết cục  tồi.
Vân Chi
Thẩm Húc  về phía Thẩm Hướng Dung. Sắc mặt Thẩm Hướng Dung  bình thản, cô : “Người đời đều  bản năng xu lợi tránh hại, với tình huống của nhà họ Thẩm năm đó, em cũng  thể cưỡng cầu   thực hiện lời hứa kết hôn với em, cùng chung hoạn nạn. Sau đó Hà Tuyết Phỉ  tay với em, tuy    trốn  can hệ, nhưng căn bản mà ,     chủ mưu, tội  đáng chết.”
“Những năm đó, khi chúng em ở bên ,   thật sự đối xử với em  ,  đến mức em bảo    hướng đông,   tuyệt đối   hướng tây. Tốt đến mức chúng em cùng   leo núi, gặp  rắn em sợ tới mức nhảy dựng lên,    che chở em khiến bản   rắn cắn. Con rắn đó còn  độc, khiến     viện vài ngày, thiếu chút nữa   tỉnh  .
“Muốn em đẩy    chỗ chết, hoặc khiến    tù, em   . Thà đưa   đến bệnh viện còn hơn, với tình trạng tâm thần bất  của  , cũng nên đến bệnh viện. Làm  cũng coi như   chấm dứt tình cảm giữa đôi bên, trả    ân tình cản rắn độc. Từ nay về   còn liên quan gì tới  nữa, cũng  gặp   nữa.”
Nếu Thẩm Hướng Dung  quyết định, Thẩm Húc sẽ  xen .
Thẩm Hướng Dương  kinh ngạc  cảm thán: “Cho nên, chỉ vì   giải quyết Lục Vũ giúp chị, chị   gì báo đáp nên lấy  báo đáp ?”
Thẩm Hướng Dung:……
Thẩm Húc:……
Hai  đồng thời dùng ánh mắt thương hại kẻ thiểu năng trí tuệ  em trai.
Tống Minh Vĩ liên tục xua tay: “Không  ! Không  thế! Nếu là như , chẳng   là kẻ tiểu nhân vô sỉ đòi trả công ?”
Thẩm Hướng Dương a một tiếng: “Anh   ?”
Tống Minh Vĩ:……
Anh  kiên định lắc đầu: “Đương nhiên là    ! Chúng  cùng  lớn lên,  là  thế nào, em còn  rõ ràng ?”
Thẩm Hướng Dương trợn mắt khinh bỉ: “Không! Ngại quá, tuy rằng chúng  cùng lớn lên trong một khu tập thể, nhưng  lớn hơn em quá nhiều tuổi,  từng chơi chung với ,  hề  thiết!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-403-ong-to-ba-nguyet-toi-cua-4.html.]
Tống Minh Vĩ:……
Trước khi phát hiện  chuyện giữa   và Hướng Dung, Thẩm Hướng Dương vô cùng nhiệt tình với  ,  bao giờ tỏ thái độ thế .
Anh  khẽ than một tiếng,  tiếp: “Vì chuyện của Lục Vũ,  và Hướng Dung tiếp xúc nhiều , xong việc, Hướng Dung còn mời  ăn cơm vài .  cảm thấy để phái nữ mời cơm mãi quá mất phong độ, nên cũng mời  vài . Bởi vì tiếp xúc thường xuyên, giữa hai bên dần dần nảy sinh tình cảm, cứ như  ở bên .”
Thẩm Húc nhướng mày: “Nói như , hai  bên  ít nhất cũng hai năm  nhỉ?”
“Không chênh lệch nhiều lắm.”
“Không chênh lệch nhiều lắm?”
Tống Minh Vĩ lập tức sửa miệng: “Có! Có!”
Thẩm Hướng Dương  vui: “Lâu như  , thế mà   bao giờ tới nhà  thăm hỏi? Anh  ý gì hả? Chời đùa chị   định chịu trách nhiệm ?”
Tống Minh Vĩ vội vàng giải thích: “ thật lòng thích Hướng Dung! Thích cô  từ  lâu . Nếu   cô  đính hôn với Lục Vũ quá sớm,   tiện chen chân  tình cảm  khác, năm đó   thổ lộ !  thật sự thích cô ,  ở bên cô  cả đời!”
Thẩm Húc  hiểu lắm: “Vậy hai  nam  lập gia đình, nữ  gả, yêu đương lén lút như   gì? Quang minh chính đại tới gặp  lớn trong nhà   hơn ?”
Tống Minh Vĩ: “Có! Nhất định  sẽ tới cửa thăm hỏi,  rõ ràng với bác Thẩm. Không lâu nữa ,   nhờ cha  mời giúp huấn luyện viên trong quân đội ,  huấn luyện từ lâu.”
Thẩm Húc:???
Thẩm Hướng Dương:???
Cả hai  em đều choáng váng.
Yêu đương tới xin phép  lớn trong nhà  liên quan gì tới chuyện mời huấn luyện viên trong quân đội về huấn luyện?
Thẩm Hướng Dương  thể hiểu nổi: “Huấn luyện? Không  tới gặp  lớn trong nhà ? Mời huấn luyện  gì?”
“Huấn luyện năng lực chịu đòn!”
Thẩm Húc & Thẩm Hướng Dương:……
“Cố gắng   đánh chết!  cảm thấy đợi đến khi   thể chịu đựng   tay ba vị huấn luyện viên một tiếng đồng hồ, chắc  đủ .”
Thẩm Húc và Thẩm Hướng Dương   một cái:  em rể/  rể tương lai  của bọn họ chẳng lẽ là kẻ thiểu năng trí tuệ?
Bầu  khí đột nhiên ngưng trệ.
Một bên khác, Thẩm Hướng Dung xoay đầu , bả vai run rẩy, cố gắng nhịn .