Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 403: Ông Tơ bà Nguyệt tới cửa (4)

Cập nhật lúc: 2025-05-21 06:35:38
Lượt xem: 190

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Minh Vĩ lại lần nữa nuốt nước miếng, cúi đầu, không dám đối diện với hai anh em nhà họ Thẩm.

“Khi tôi đến trường Hướng Dung học, thì bắt gặp Lục Vũ đang lôi kéo Hướng Dung. Anh ta túm chặt Hướng Dung không bỏ, ép Hướng Dung phải đi theo anh ta. Khi thì khóc lóc cầu xin Hướng Dung cho anh ta thêm một cơ hội, khi thì hung dữ cảnh cáo Hướng Dung, nói Hướng Dung là của anh ta, khi thì nói vì anh ta tàn phế nên Hướng Dung mới vứt bỏ anh ta…”

“Trạng thái của anh ta không ổn lắm, có đôi lúc còn tỉnh táo được vài phần, có đôi lúc lại vô cùng hồ đồ, giống như căn bản không nhớ rõ mình đã từ hôn với nhà họ Thẩm, đã từ bỏ Hướng Dung cưới Hà Tuyết Phỉ, chỉ nhớ rõ mình có hôn ước với Hướng Dung.”

“Anh ta lúc khóc lúc cười, lúc sinh ra ý đồ độc ác lúc lại khóc lóc cầu xin. Nhưng dù thế nào cũng túm chặt Hướng Dung không buông tay. Tôi bước đến kéo anh ta ra, anh ta liền động tay với tôi. Có điều sức khỏe của anh ta không tốt, chân cẳng lại không nhanh nhẹn, tất nhiên không thể đánh được tôi, sau đó đã bị tôi đuổi đi.”

“Hướng Dung bị chút kinh hách, khi lôi kéo xô đẩy với Lục Vũ còn bị rách da chân. Tôi đưa cô ấy tới phòng y tế xử lý, sau khi xử lý xong mới hỏi cô ấy định giải quyết Lục Vũ thế nào. Ý của tôi là cô ấy nên nói cho bác Thẩm biết, để bác Thẩm ra tay. Hướng Dung nói vốn dĩ cô ấy cũng định làm như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy tôi đã thay đổi ý định.”

“Nếu nói cho bác Thẩm, chắc chắn mọi người sẽ lo lắng. Hơn nữa cho dù là bác Thẩm tự mình ra tay, hay là hai cậu ra tay, sợ là Lục Vũ đều không có kết cục tốt đẹp. Tuy rằng cô ấy đã không còn tình cảm với Lục Vũ, nhưng dù sao cũng yêu nhau một khoảng thời gian. Nhà họ Lục đã sụp đổ, Lục Vũ bị hủy hoại, Hướng Dung không muốn lửa cháy thêm dầu, không muốn người khác cảm thấy chó đã rơi xuống nước rồi còn chạy theo ra sức đánh mãi không bỏ.”

“Cô ấy nhờ tôi giúp đỡ tìm vài người, đưa Lục Vũ vào bệnh viện tâm thần.”

Thẩm Húc:……

Bị đưa vào bệnh viện tâm thần cũng không phải kết cục tốt đẹp gì nhỉ? Đương nhiên, nếu để bọn họ ra tay, kết cục chắc chắn còn thảm hơn thế này, so sánh với nhau, vào bệnh viện tâm thần đúng là xem như kết cục không tồi.

Thẩm Húc nhìn về phía Thẩm Hướng Dung. Sắc mặt Thẩm Hướng Dung rất bình thản, cô nói: “Người đời đều có bản năng xu lợi tránh hại, với tình huống của nhà họ Thẩm năm đó, em cũng không thể cưỡng cầu anh ta thực hiện lời hứa kết hôn với em, cùng chung hoạn nạn. Sau đó Hà Tuyết Phỉ ra tay với em, tuy anh ta không trốn được can hệ, nhưng căn bản mà nói, anh ta không phải chủ mưu, tội không đáng chết.”

“Những năm đó, khi chúng em ở bên nhau, anh ta thật sự đối xử với em rất tốt, tốt đến mức em bảo anh ta đi hướng đông, anh ta tuyệt đối không đi hướng tây. Tốt đến mức chúng em cùng nhau đi leo núi, gặp phải rắn em sợ tới mức nhảy dựng lên, anh ta đã che chở em khiến bản thân bị rắn cắn. Con rắn đó còn có độc, khiến anh ta phải nằm viện vài ngày, thiếu chút nữa đã không tỉnh lại được.

“Muốn em đẩy anh ta vào chỗ chết, hoặc khiến anh ta vào tù, em không làm được. Thà đưa anh ta đến bệnh viện còn hơn, với tình trạng tâm thần bất ổn của anh ta, cũng nên đến bệnh viện. Làm vậy cũng coi như hoàn toàn chấm dứt tình cảm giữa đôi bên, trả lại anh ta ân tình cản rắn độc. Từ nay về sau không còn liên quan gì tới nhau nữa, cũng không gặp lại nhau nữa.”

Vân Chi

Nếu Thẩm Hướng Dung đã quyết định, Thẩm Húc sẽ không xen vào.

Thẩm Hướng Dương vừa kinh ngạc vừa cảm thán: “Cho nên, chỉ vì anh ấy giải quyết Lục Vũ giúp chị, chị không có gì báo đáp nên lấy thân báo đáp à?”

Thẩm Hướng Dung:……

Thẩm Húc:……

Hai người đồng thời dùng ánh mắt thương hại kẻ thiểu năng trí tuệ nhìn em trai.

Tống Minh Vĩ liên tục xua tay: “Không không không! Không phải thế! Nếu là như vậy, chẳng phải tôi là kẻ tiểu nhân vô sỉ đòi trả công sao?”

Thẩm Hướng Dương a một tiếng: “Anh không phải à?”

Tống Minh Vĩ:……

Anh ta kiên định lắc đầu: “Đương nhiên là anh không phải rồi! Chúng ta cùng nhau lớn lên, anh là người thế nào, em còn không rõ ràng sao?”

Thẩm Hướng Dương trợn mắt khinh bỉ: “Không! Ngại quá, tuy rằng chúng ta cùng lớn lên trong một khu tập thể, nhưng anh lớn hơn em quá nhiều tuổi, chưa từng chơi chung với nhau, không hề thân thiết!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-403-ong-to-ba-nguyet-toi-cua-4.html.]

Tống Minh Vĩ:……

Trước khi phát hiện ra chuyện giữa anh ta và Hướng Dung, Thẩm Hướng Dương vô cùng nhiệt tình với anh ta, chưa bao giờ tỏ thái độ thế này.

Anh ta khẽ than một tiếng, nói tiếp: “Vì chuyện của Lục Vũ, tôi và Hướng Dung tiếp xúc nhiều lần, xong việc, Hướng Dung còn mời tôi ăn cơm vài lần. Tôi cảm thấy để phái nữ mời cơm mãi quá mất phong độ, nên cũng mời lại vài lần. Bởi vì tiếp xúc thường xuyên, giữa hai bên dần dần nảy sinh tình cảm, cứ như vậy ở bên nhau.”

Thẩm Húc nhướng mày: “Nói như vậy, hai người bên nhau ít nhất cũng hai năm rồi nhỉ?”

“Không chênh lệch nhiều lắm.”

“Không chênh lệch nhiều lắm?”

Tống Minh Vĩ lập tức sửa miệng: “Có! Có!”

Thẩm Hướng Dương không vui: “Lâu như vậy rồi, thế mà anh chưa bao giờ tới nhà tôi thăm hỏi? Anh có ý gì hả? Chời đùa chị tôi không định chịu trách nhiệm à?”

Tống Minh Vĩ vội vàng giải thích: “Tôi thật lòng thích Hướng Dung! Thích cô ấy từ rất lâu rồi. Nếu không phải cô ấy đính hôn với Lục Vũ quá sớm, tôi không tiện chen chân vào tình cảm người khác, năm đó tôi đã thổ lộ rồi! Tôi thật sự thích cô ấy, muốn ở bên cô ấy cả đời!”

Thẩm Húc không hiểu lắm: “Vậy hai người nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, yêu đương lén lút như vậy làm gì? Quang minh chính đại tới gặp người lớn trong nhà không tốt hơn sao?”

Tống Minh Vĩ: “Có! Nhất định tôi sẽ tới cửa thăm hỏi, nói rõ ràng với bác Thẩm. Không lâu nữa đâu, tôi đã nhờ cha mình mời giúp huấn luyện viên trong quân đội rồi, đã huấn luyện từ lâu.”

Thẩm Húc:???

Thẩm Hướng Dương:???

Cả hai anh em đều choáng váng.

Yêu đương tới xin phép người lớn trong nhà có liên quan gì tới chuyện mời huấn luyện viên trong quân đội về huấn luyện?

Thẩm Hướng Dương không thể hiểu nổi: “Huấn luyện? Không phải tới gặp người lớn trong nhà sao? Mời huấn luyện làm gì?”

“Huấn luyện năng lực chịu đòn!”

Thẩm Húc & Thẩm Hướng Dương:……

“Cố gắng không bị đánh chết! Tôi cảm thấy đợi đến khi tôi có thể chịu đựng được dưới tay ba vị huấn luyện viên một tiếng đồng hồ, chắc đã đủ rồi.”

Thẩm Húc và Thẩm Hướng Dương nhìn nhau một cái: người em rể/ anh rể tương lai này của bọn họ chẳng lẽ là kẻ thiểu năng trí tuệ?

Bầu không khí đột nhiên ngưng trệ.

Một bên khác, Thẩm Hướng Dung xoay đầu đi, bả vai run rẩy, cố gắng nhịn cười.

Loading...