Cuối cùng chuyện phát triển theo kế hoạch của Tống Minh Vĩ, nếu nhà họ Thẩm phát hiện , thể tiếp tục giấu diếm nữa. Dựa theo ý của Thẩm Húc, ngày hôm Tống Minh Vĩ tới cửa thưa chuyện.
Đương nhiên, khi đến thưa chuyện với nhà họ Thẩm, thật với cha .
Nhà họ Tống.
Sau khi Tống Minh Vĩ tự thuật xong, Tống Văn Hoa và bà Tống trầm mặc một lúc lâu. Bà Tống duỗi tay sờ thử trán con trai : “Không sốt chứ? Con trai, con lớn tuổi, thèm yêu phát điên ? Giấc mơ của con lắm, thế mà mơ thấy Hướng Dung.”
Đối với phản ứng của cha , Tống Minh Vĩ cũng bất đắc dĩ và buồn bực. Anh tránh tay bà Tống: “Mẹ, con thật.”
Bà Tống sửng sốt, Tống Minh Vĩ một lúc lâu, cuối cùng xác định con trai nhà điên, ngốc, ảo tưởng. Bà sang túm chặt Tống Văn Hoa: “Lão Tống, phần mộ tổ tiên nhà chúng bốc khói xanh ?”
“Mẹ, chuyện thì liên quan gì đến phần mộ tổ tiên nhà chúng ?”
“Sao liên quan, nếu tổ tiên nhà họ Tống phù hộ, con thể theo đuổi Hướng Dung ?”
Tống Minh Vĩ:……
Anh dở dở : “Mẹ, đừng ôm tư tưởng mê tín phong kiến nữa, nhà nước đang phá bỏ phong tục cổ hủ đấy, thế mà vẫn tin điều ?”
Bà Tống liếc mắt con trai một cái: “Mẹ tin tổ tông phù hộ, chẳng lẽ tin đứa ngốc như bản lĩnh ? Nếu con con tự theo đuổi cô gái bình thường nào đó thì thôi, Hướng Dung khác. Dù là gia thế, bối cảnh, tướng mạo, tài hoa, điểm nào nổi bật ? Cho dù con bé từng một đoạn tình cảm với Lục Vũ, nhưng cũng là do nhà họ Lục thất tín bội nghĩa, liên quan gì đến Hướng Dung. Trong cái vòng luẩn quẩn nhiều thanh niên tài tuấn tranh cưới con bé, con so với ai?”
Tống Văn Hoa khẽ kéo bà Tống: “Bây giờ lúc những chuyện .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-403-tham-huong-dung-tong-minh-vi-1.html.]
Vân Chi
Mặt ông đầy lo lắng về phía Tống Minh Vĩ: “Nhà họ Thẩm việc ? Ngày mai tới nhà họ Thẩm thưa chuyện, con nắm chắc ? Thân thể của con chịu đựng chứ? Cha với chỉ con là con trai thôi đấy.”
Tống Minh Vĩ:……
Không còn cách nào khác, Tống Minh Vĩ đành tính toán ban đầu của , và chuyện hôm nay tình cờ Thẩm Húc và Thẩm Hướng Dương bắt gặp.
Tống Văn Hoa chấn kinh: “Vậy mà con ở bên Hướng Dung hai năm ? Hai năm qua, hai đứa cho nhà ? Mỗi hẹn hò đều như đặc vụ ngầm ? Trước đây con nhờ cha mời ba vị huấn luyện viên trong quân đội, hóa vì chuyện ?”
Bà Tống thẳng tay đập một cái lên đầu Tống Minh Vĩ.
Tống Minh Vĩ: “Mẹ?”
“Đầu óc con vấn đề thế? Hướng Dung như , theo đuổi , thế mà con lập tức tới gặp lớn, xác định rõ chuyện , còn kéo dài tận hai năm? Lão Tống, chúng thôi!”
Nghe vợ thế, Tống Văn Hoa sửng sốt: “Đi? Đi ?”
“Đi tìm xem thứ gì thể diện . Ngày mai tới nhà họ Thẩm giống như , chúng coi trọng. Khó khăn lắm phần mộ nhà họ Tống mới tỏa khói xanh một , thiếu chút nữa thằng con trai ngu ngốc của ông dập tắt. Không thể kéo dài thêm nữa, đứa con dâu như Hướng Dung, bỏ lỡ là còn . Trước chúng cho rằng nhà chúng hy vọng thì thôi, nếu Hướng Dung đồng ý , thì chúng tay nhanh lên, tránh đêm dài lắm mộng!”
Nói xong bà Tống kéo Tống Văn Hoa lên lầu: “ nhớ rõ trong của hồi môn của một miếng ngọc bội, là do tổ tiên nhà chúng truyền xuống, là hổ phách trong suốt, tạo hình cũng tinh tế. Còn một chiếc vòng tay phỉ thúy đỏ đây ông tặng cho nữa, đều phỉ thúy xanh dễ kiếm, phỉ thúy đỏ hiếm , còn là màu đỏ như m.á.u bồ câu, sắc nước và độ tinh khiết đều thể chê . Ông nên dùng cái nào quà gặp mặt cho Hướng Dung? Hay là cho cả hai?”
“Ông Thẩm thích uống nhỉ? Chuyện hiểu lắm. Không ông còn giấu vài bình ngon ? Minh Tiền Long Tỉnh, Quân Sơn Mao Tiêm gì đó, ông xem chọn mấy bình nhất . Còn nữa…”
Bà Tổng mải chuyện, lải nhải thương lượng với Tống Văn Hoa về quà tặng mang tới nhà họ Thẩm, ai quan tâm tới Tống Minh Vĩ vẫn đang trong phòng khách.
Tống Minh Vĩ: Mình là thừa ?