Trong khi Thẩm Hướng Dương và Du Tiểu Miên, Thẩm Hướng Dung và Tống Minh Vĩ vừa học tập vừa yêu đương ngọt ngào, thì Thẩm Húc lại vất vả chạy tới chạy lui giữa Bằng Thành và thủ đô, bận rộn vì sự nghiệp.
Cũng may, Dương Đại Hổ và Chu Minh Hữu đều rất được việc, chỉ trong một năm, sản phẩm của Thẩm Thực Ký đã được bán khắp nơi trên cả nước, trở thành nhãn hiệu người người nhà nhà đều biết đến.
Kế hoạch ba năm mà trước đây hắn nói với Dương Đại Hổ, đã hoàn thành vượt mức.
Trong một năm này, ngoài Thẩm Thực Ký ra, Thẩm Húc còn bắt tay vào xây dựng xưởng may quần áo. Đương nhiên, tạm thời quy mô nhà xưởng còn rất nhỏ, chưa thể so sánh được với Thẩm Thực Ký, nhưng Thẩm Húc rất quan tâm tới nó, thời gian hắn ở bên xưởng quần áo, còn nhiều hơn so với thời gian ở Thẩm Thực Ký.
Mùa hè năm 1981, ba sinh viên nhà họ Thẩm tốt nghiệp.
Điền Tùng Ngọc vào trường bọn trẻ đang theo học làm giáo viên. Thẩm Song Yến đã lên cấp hai, hoàn toàn bỏ lỡ cơ hội được học lớp mẹ mình dạy. Còn Thẩm Phồn, sau khi biết tin, vẻ mặt giống như trời sắp xập xuống. Thẩm Thần mới học lớp một, lại là người trầm mê trong sách vở không cách nào tự kiềm chế, ngày thường ở nhà cũng không rời mắt khỏi quyển sách, đặc biệt thích sách nâng cao, cho nên không có cảm giác gì với việc mẹ mình tới trường dạy học.
Vì thế chỉ có một mình Thẩm Phồn khóc lóc đau thương, ồn ào muốn chuyển trường, cuối cùng bị Thẩm Húc dạy dỗ cho một trận.
Thẩm Hướng Dung vào bộ ngoại giao làm phiên dịch, đầu tiên đi theo nhân viên cũ học hỏi, vài năm sau mới có thể tự mình phiên dịch.
Thẩm Hướng Dương học về chủ nghĩa Mác, lý luận và tư tưởng chính trị, đi theo con đường chính trị. Thẩm Hách cảm thấy con trai nên bắt đầu từ cấp thấp nhất, cho nên sắp xếp để cậu ta làm phó chủ tịch huyện trước, sau khi lập công sẽ điều lên trên. Thẩm Hướng Dương có bằng cấp, có năng lực, có bối cảnh, tiền đồ bằng phẳng, tương lai rộng mở.
Vốn dĩ Du Tiểu Miên được phân tới tòa án nhỏ ở tỉnh thành quê quán nhà cô, nhưng vì ở bên Thẩm Hướng Dương, đã trao đổi với bạn học, tới nhận chức ở tòa án huyện nơi Thẩm Hướng Dương công tác.
Đương nhiên, trước khi bọn họ đi nhận chức, còn phải giải quyết một chuyện lớn trước đã.
Đó chính là kết hôn.
Tháng bảy, nhà họ Thẩm giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng khắp nơi.
Cưới con dâu, gả con gái. Hai đám cưới được tổ chức cùng nhau.
Nhà họ Thẩm và nhà họ Tống coi như môn đăng hộ đối, Thẩm Hướng Dương và Du Tiểu Miên lại khiến người ta có chút khó hiểu.
Rất nhiều khách khứa khẽ nói thầm với nhau, đều tò mò đoán Du Tiểu Miên là thiên kim nhà nào, cuối cùng biết cô chẳng qua chỉ là con cái trong gia đình cán bộ nhỏ, thì có chút thổn thức.
Con trai Cả nhà họ Thẩm nhận về không làm chính trị, tài nguyên của nhà họ Thẩm đặt hết trên người Thẩm Hướng Dương, coi như là người thừa kế của nhà họ Thẩm. Người thừa kế lại cưới một cô vợ bình thường vô vi như vậy sao? Nhà họ Thẩm thật sự không để ý đến môn đăng hộ đối chút nào à?
Nhàn ngôn toái ngữ chắc chắn có, nhưng e ngại quyền thế của nhà họ Thẩm, không ai dại dột giáp mặt nói thẳng, nhà họ Thẩm cũng không thèm để ý.
Ngày thứ năm sau lễ cưới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-406-gau-nho-boi-boi.html.]
Xưởng quần áo của Thẩm Húc chính thức đi vào hoạt động
Thẩm Húc tự mình kéo tấm vải đỏ phủ trên biển hiệu nhà xưởng xuống.
Thời trang trẻ em Gấu nhỏ Bối Bối.
Đây là tên xưởng quần áo trẻ em kiếp trước nhà bọn họ.
Gấu nhỏ Bối Bối là món đồ chơi khi hắn còn nhỏ, năm bốn tuổi khi cha mẹ hắn mở xưởng quần áo, hai người thương lượng nên lấy tên gì. Mẹ hắn thuận miệng hỏi một câu, lúc đó, hắn đang chơi với món đồ chơi gấu nhỏ, liền chỉ vào món đồ chơi ấy nói, gọi là gấu nhỏ Bối Bối.
Không ngờ, chỉ một câu nói của trẻ con, mẹ và cha hắn lại nghe theo, chọn cái tên này.
Năm cha mẹ hắn qua đời, hắn mười tám tuổi, còn niên thiếu, dù suy xét từ phương diện nào, cũng chưa đủ để quản lý công ty lớn như vậy. Mà công ty nhà hắn là công ty cổ phần, không thuộc quyền sở hữu của mình nhà họ Thẩm. Hoàn cảnh khó khăn khi đó không cần nói cũng biết.
Hơn nữa, lúc ấy hắn đang đau khổ vì mất cha mất mẹ, còn hoang mang khiếp sợ vì tự dưng có được không gian, thật sự không cách nào giải quyết được chuyện công ty.
Có lẽ cha hắn cũng đã nghĩ đến điều này, trước khi c.h.ế.t từng gặp mặt trăn trối với hắn, bảo hắn bán hết cổ phần đi.
Thẩm Húc nghe lời cha mình, bán hết cổ phần được thừa kế cho cổ đông khác trong công ty, thu về một khoản tiền khổng lồ.
Nhưng chuyện này vẫn luôn là tiếc nuối trong lòng Thẩm Húc.
Vân Chi
Hắn biết rõ, xưởng quần áo chẳng những là tâm huyết cả đời của cha hắn, còn mang theo tình cảm của mẹ dành cho hắn. Đáng tiếc hắn không thể giữ được nó.
Hiện giờ, hắn ở một thời không khác, lại lần nữa mở một xưởng quần áo gấu nhỏ Bối Bối. Mặc dù biết xưởng quần áo này không phải xưởng do cha mình mở ra, Thẩm Húc vẫn vô cùng vui mừng như cũ.
Bây giờ Gấu nhỏ Bối Bối còn rất nhỏ yếu, cũng như năm đó khi cha hắn mới mở xưởng.
Nhưng hắn sẽ cố gắng theo bước cha mình, để nó càng ngày càng phát triển, hắn sẽ khiến Gấu nhỏ Bối Bối trở thành nhãn hiệu nổi danh cả nước.
Trước khi cha hắn qua đời cũng từng muốn mở rộng phạm vi kinh doanh, hắn sẽ thực hiện bước này.
Thẩm Húc nhìn về phía không trung, giống như đang nhìn về cha mẹ ở thiên đường.
Hắn muốn nói với bọn họ, cuộc sống của hắn ở nơi này rất tốt.
Hắn sẽ làm được như cha mẹ từng làm được.
Hắn sẽ có tương lai càng rộng lớn hơn!