Đại học vẫn luôn là chấp niệm của Chu Song Oanh. Mặc dù hiện giờ trong đầu cô ta biết rất nhiều về phương hướng phát triển trong tương lai, có rất nhiều cách để kiếm tiền, nhưng đối với cô ta, học đại học vẫn là chuyện quan trọng nhất chưa bao giờ thay đổi.
Giữa các trường đại học cũng khác nhau, đại học dân lập sao có thể so được với đại học chính quy, đại học chính quy sao có thể so được với đại học trọng điểm Hai trường đại học tốt nhất chính là Thanh Hoa và Bắc Đại.
Hai mắt Chu Song Oanh sáng lên, năm nay cô ta mới mười sáu tuổi, có lẽ cô ta nên chờ thêm hai năm nữa. Hai năm sau, chính là lúc đời trước cô ta chuẩn bị thi đại học. Bở lỡ kỳ thi đại học trở thành tâm bệnh cả đời cô ta không quên được, bởi vậy, ngày tháng sau đó cô ta thường xuyên nghĩ tới lần thi đại học này. Thi thoảng cô ta còn lấy ra đề thi năm đó cô ta mua về xem kỹ đề và đáp án.
Dù đã trọng sinh mười năm, cô ta chưa từng nhớ lại đề thi năm đó, nhưng trải qua kiếp trước xem mười mấy năm, những thứ đó đã khắc sâu trong xương cốt cô ta từ lâu rồi, bây giờ chỉ cần nghĩ đến, tất cả vẫn hiện ra rõ ràng trước mắt.
Vậy thì……
Chu Song Oanh nghĩ đến một khả năng.
Chỉ cần cô ta tĩnh tâm, đợi đến kỳ thi đại học hai năm sau, cô ta chiếm hết lợi thế rồi còn sợ không có tên trên bảng vàng sao? Đừng nói nhẹ nhàng thi đỗ, chỉ sợ vào hai trường Thanh Hoa Bắc Đại cũng không phải mơ ước.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Chu Song Oanh thả lỏng đầu óc, khóe miệng khẽ cong lên.
Không vào được đại học, hoặc vào trường đại học kiểu gì, sẽ quyết định đồng học cô ta sẽ tiếp xúc thế nào, tạo được mạng lưới quan hệ thế nào. Thời đại này, có thể tốt nghiệp đại học thuộc top đầu trong nước, không một ai là người bình thường.
Ngoài phòng. Giọng Trương Lệ Phân truyền đến.
“Ha ha ha! Thiên tài cái quái gì, thần đồng cái quái gì. Đúng là không tự biết mình biết ta, cho rằng thi đại học dễ như vậy sao? Một đứa con gái mà thôi, con trai tao còn đang ở đồn công an kìa, vậy mà mày còn muốn vào đại học! Phì! Nằm mơ! Còn nhỏ tuổi, tâm địa đã ác độc thế rồi, ngay cả anh họ nhà mình cũng hãm hại, loại người như mày có vào được đại học cũng là tai họa thôi! Mỗi ngày cả nước đều có nhiều người c.h.ế.t như vậy, sao mày chưa c.h.ế.t đi?”
Cạch! Cạch! Từng viên đá ném lên đập vào cửa sổ.
Vân Chi
Lưu Diễm Hoa không thể nhịn được nữa, lao ra ngoài cho Trương Lệ Phân một cái tát.
“Cô gây sự đã đủ chưa? Chu Quang Tông và Chu Diệu Tổ tự mình gây họa, bị công an bắt, liên quan gì đến Oanh Oanh nhà chúng tôi? Oanh Oanh nhà chúng tôi cử báo vì xuất phát từ lòng chính nghĩa, thế nào hả? Cô muốn chứa chấp tội phạm g.i.ế.c người à Trương Lệ Phân? Cô còn dám nói Oanh Oanh nhà chúng tôi thêm nửa câu, còn dám tiếp tục ném đá vào cửa phòng Oanh Oanh nhà chúng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-408-phien-ngoai-chu-song-oanh-2.html.]
“Được thôi! Chị muốn làm gì thì làm đi? Xem ai không buông tha ai? Có bản lĩnh thì cứ tới đây!”
Sau đó hai người lao vào đánh nhau.
Đúng lúc ấy, Lưu Đại Hoa xông tới: “Trương Lệ Phân, sao cô còn ở đây gây sự? Mau tới đồn công an huyện đi, hai đứa con trai cô bị phán quyết rồi, cả hai đều tử hình. Cô mau chuẩn bị đi, tốt xấu gì cũng gặp mặt bọn họ lần cuối.”
Tử hình? Tử hình!
Trương Lệ Phân sững sờ, cả người ngã nhào ra đất.
Trong phòng, Chu Song Oanh cũng sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra lúm đồng tiền vui vẻ.
Đời trước, bị nhà họ Thẩm trả thù, Chu Ái Đảng bị người ta c.h.é.m đứt một bàn tay, ngày nào cũng say rượu đánh vợ đánh con. Thành tích học tập của Chu Quang Tông và Chu Diệu Tổ kém đến mức không nỡ nhìn thẳng, thi đại học là vọng tưởng xa vời. Nhưng Trương Lệ Phân vẫn đặt toàn bộ hy vọng lên người hai đứa con trai ấy, luôn lấy ra so sánh với Chu Song Oanh.
“Con nhìn Oanh Oanh nhà bác cả xem, một đứa con gái thôi, thế mà thành tích còn tốt hơn con không biết bao nhiêu lần!”
“Lần này thi được bao nhiêu điểm? Chỉ có bấy nhiêu điểm thôi? Còn không bằng số lẻ của Oanh Oanh nhà bác Cả, chúng mày nói xem tao sinh ra hai đứa con trai chúng mày làm gì?”
“Chúng mày không thể khiến tao mở mày mở mặt một lần à? Cha chúng mày đã như vậy rồi, tao mệt c.h.ế.t mệt sống nuôi chúng mày ăn học, bỏ tiền ra cho chúng mày học lên cấp ba là vì điều gì? Còn không phải vì sau này ba mẹ con chúng ta có thể sống tốt hơn sao? Chúng mày không biết tiến tới như vậy, khiến tao quá thất vọng! Nếu biết trước thà tao không sinh ra hai thằng con trai như chúng mày, sinh đứa con gái như Chu Song Oanh còn hơn! Tao thấy nhà bác Cả không có con trai còn tốt hơn tao có hai đứa con trai vô dụng…”
……
Những lời như thế, đừng nói Chu Quang Tông Chu Diệu Tổ, ngay cả Chu Song Oanh cũng từng nghe không biết bao nhiêu lần.
Khi đó, thậm chí cô ta còn có chút đắc chí. Cô ta là con gái thì thế nào? Chu Quang Tông và Chu Diệu Tổ là con trai thì sao? Còn không phải vẫn kém cô ta à? Cô ta có vài phần cảm giác nở mày nở mặt.
Nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ đến, chính vì những lời này đã khiến Chu Quang Tông và Chu Diệu Tổ oán hận cô ta.