Thủ đô.
Thẩm Húc  thói quen, mỗi ngày đều  báo.
Không  cách nào khác, ai bảo thời đại    thời đại internet, thứ gì cũng  thể tìm  từ  mạng chứ. Hiện giờ   tin tức  liên quan tới đời sống xã hội và các chính sách mới, ngoài mạng lưới quan hệ của  , chỉ   báo giấy.
Trước  khi còn ở thôn Thượng Thủy, Thẩm Húc  thường xuyên  báo. Khi đó   tự  tới bưu điện mua,  khi về thủ đô,  đặt mua   mười loại báo, lúc rảnh rỗi   việc gì, luôn cầm  tay lật xem một phen.
Tin tức Chu Song Oanh trở thành Trạng Nguyên khoa văn kỳ thi đại học của tỉnh Lâm Tương,  trường Thanh Hoa nhập học, cũng do  xem   báo chí.
Thẩm Húc vẫn nhớ rõ, hai năm  chuyện nhà họ Lương và Thẩm Hướng An ồn ào huyên náo, tin tức truyền tới cả thủ đô. Khi đó, Thẩm Húc  ngay là do Chu Song Oanh  tay. Tính thời gian thì, cô  nhảy lớp hai , lẽ  năm đó  thi đại học  mới đúng,  năm nay mới truyền  tin vui nhỉ?
Ánh mắt Thẩm Húc dừng  bốn chữ Trạng nguyên đại học, giật  hiểu , bật  lắc đầu, trong lòng âm thầm phỉ nhổ. Chuyện  đúng là nữ chủ Chu Song Oanh  thể   .
Cộp cộp cộp..
Thẩm Song Yến bước từ  lầu xuống: “Cha!”
Thẩm Húc ngẩng đầu, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc. Hôm nay Thẩm Song Yến mặc một bộ váy hoa nhí dài màu hồng, là kiểu dáng mới nhất hiện nay ở Cảng Thành, trong thủ đô   nhiều  . Dưới chân đeo một đôi giày da nhỏ màu nâu, tay cầm túi xách da, tóc buông xõa, kẹp tóc bên tai sáng lấp lánh, tôn lên vẻ thanh tú của Thẩm Song Yến.
Thẩm Song Yến đến gần, liếc mắt một cái   thấy tin tức  báo, cô khẽ a một tiếng: “Đây là chị Oanh Oanh ạ?”
“Ừ!”
“Vậy mà chị Oanh Oanh  thi  trạng nguyên khoa văn của tỉnh Lâm Tương khóa ! Cũng đúng thôi, khi còn nhỏ chị   học giỏi , nhảy tận hai lớp.” Nói xong, Thẩm Song Yến ngẩn  một lát: “Lạ thật! Chị Oanh Oanh nhập học cùng năm với con, chị  nhảy hai lớp, chắc là  thi đại học sớm hơn con hai năm mới đúng! Sao …”
Thẩm Húc thản nhiên : “Có lẽ  xảy  biến cố gì đó.”
Thẩm Song Yến gật đầu: “Có lẽ thế!”
Chẳng qua chỉ là thuận miệng cảm khái một câu mà thôi, Thẩm Song Yến  hề để trong lòng. Khi còn ở thôn Thượng Thủy,  Thẩm Húc dẫn đường, cô  phát hiện  Chu Song Oanh  hề   giống như suy nghĩ ban đầu của  . Sau đó quan hệ giữa hai bên vô cùng lạnh nhạt, gần như  còn cùng  chơi đùa, thậm chí  chuyện cũng  ít. Hiện giờ trong lòng cô, Chu Song Oanh cũng chỉ như khách qua đường mà thôi.
Thẩm Húc  con gái từ  xuống : “Ăn mặc  như , định  ngoài ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-412-phien-ngoai-6.html.]
Thẩm Song Yến khẽ xoay một vòng: “Cha cũng thấy  ?”
Thẩm Húc bật : “Đẹp, đương nhiên là  ! Con gái của cha   thể  ? Ngày thường   , hôm nay càng  hơn!”
Thẩm Song Yến cong môi, hai mắt híp . Thẩm Húc  thể cảm nhận  cả  cô đang tràn đầy vui vẻ, trong lòng buồn . Quả nhiên, con gái đều thích  .
“Cha, con  hẹn với bạn học,   ngoài một chuyến.”
 lúc , Điền Tùng Ngọc và Du Tiểu Miên nắm tay  từ ngoài cửa bước ,  thấy lời , ánh mắt  lướt qua đồng hồ treo trong phòng khách: “Mấy giờ ? Sắp ăn cơm đó!”
“Con  ăn , con  hẹn  ngoài ăn với bạn học .”
Điền Tùng Ngọc nhíu mày: “Sao  ăn ở nhà? Đồ ăn bên ngoài  gì ngon ? Có   hẹn   KFC ? Mẹ   dạo gần đây trẻ con  thích ăn món ,  là đồ chiên rán, ăn nhiều   .”
Thẩm Song Yến cãi : “Con  ăn cơm Tây! Là quán cơm tây mới khai trương bên phố Ngọc Lan,   khẩu vị  tệ lắm.” 
Câu trả lời  khiến Điền Tùng Ngọc  còn lời nào để .
Thẩm Húc  rộ lên: “Đi ! Chơi vui vẻ! Đủ tiền ? Cơm Tây  rẻ .”
“Đủ , cha, con  đây!”
Thẩm Song Yến xoay   cửa, Thẩm Phồn chạy tới, vươn một bàn tay : “Cha, chị của con đủ , con thì  đủ! Hay là, cha trợ cấp cho con chút đỉnh?”
Ánh mắt Thẩm Húc đảo qua, Thẩm Phồn ngượng ngùng rụt tay , khẽ xoa mũi, oán niệm: “Nhà  khác đều trọng nam khinh nữ, nhà chúng  thì  giống bình thường, trọng nữ khinh nam. Cha, cha   là  , trọng nam khinh nữ là tư tưởng phong kiến, kỳ thị giới tính; trọng nữ khinh nam cũng .”
Thẩm Thần vẫn luôn cúi đầu  sách  ghế sô pha, ngẩng đầu lên: “Cha cho ba chúng  tiền tiêu vặt như , ngày lễ ngày tết  sinh nhật đều cho tiền lì xì bằng .”
Thẩm Phồn nghẹn lời, há mồm còn   thêm gì đó.
 Thẩm Thần   : “Nhà chúng   ba đứa con, em với chị gái  từng cảm thấy cha thiên vị ai. Nếu  cảm thấy,  thì chỉ  thể chứng minh đầu óc   vấn đề.”
Thẩm Phồn:……
Vân Chi
Thẩm Húc, Điền Tùng Ngọc và Du Tiểu Miên đều bật  thành tiếng, Thẩm Phồn thì    nước mắt. Bình tĩnh nhất là Thẩm Thần,  xong  tiếp tục cúi đầu  sách, chỉ một giây  chăm chú như , giống như lời      xuất phát từ miệng , mà là ảo giác của  khác.