Mười hai giờ trưa, Thôn Thượng Thủy.
Khói bếp dâng lên  từng nóc nhà,  gia đình ăn sớm  buông bát đũa, tụ tập tốp năm tốp ba cùng  hóng mát.
“Mọi    tin gì ? Tam Oa   ốm , còn ốm  nặng! Nghe lời bác sĩ  , sợ là  dễ nuôi sống!”
“Còn   do Hướng Quế Liên gây chuyện,  chịu đưa thằng bé đến bệnh viện ? Tam Oa  chuyện gì là do bà   hại. Mở miệng  là    tiền, lừa quỷ chắc! Nhà bà   mấy sức lao động khỏe mạnh kiếm công điểm liền, ngoài , thằng cả thằng hai còn  nghề thợ mộc, tuy rằng thời buổi  ít  thuê bọn họ  việc, nhưng vẫn  nguồn thu.”
“Hơn nữa, thằng ba còn  công nhân trong thành phố, phụ trách sửa chữa máy móc ở xưởng in, là ngành nghề kỹ thuật, tiền lương còn cao hơn công nhân bình thường,   lúc nào Hướng Quế Liên cũng mang  khoe khoang ? Bây giờ     tiền,  thấy, bà    Tam Oa khỏe mạnh thì !”
Lưu Đại Hoa nhướng mày, nhà bà  ở sát vách nhà họ Chu, xưa nay luôn bất hòa với Hướng Quế Liên, lập tức mở miệng : “Làm như      chút tâm tư nhỏ  của bà  ! Trước đây    ỷ  lý do sức khỏe Tam Oa  , lỡ như xảy  chuyện gì, Điền Tùng Ngọc  khó sinh thêm,   quá kế Chu Quang Tông hoặc Chu Diệu Tổ cho thằng ba ? Nếu   vì     hương khói tống chung,  thằng ba  thể chịu đựng  nhà thằng hai Chu như ?”
Người  đó  chuyện bát quái lắc đầu: “Hiện giờ sợ là   ! Trước đây cho rằng Tam Oa   lên , nhưng   bác sĩ nó, bệnh viện tỉnh  biện pháp ? Chỉ là tốn  nhiều tiền.  chỉ cần  hy vọng, cho dù  bỏ  bao nhiều tiền, cũng  thử một  chứ. Với tính cách của thằng ba, chắc chắn sẽ  từ bỏ như . Nếu lỡ như xảy  chuyện, dù  còn Tam Oa nữa,   Điền Tùng Ngọc  mang thai  ? Nói  chừng  là con trai! Con trai ruột đương nhiên  hơn , cháu trai cho dù quá kế đến nhà, cũng  thể so  với con ruột!”
Lưu Đại Hoa gật đầu: “Ai    ! Hướng Quế Liên ngàn tính vạn tính,   tính đến Điền Tùng Ngọc còn  thể mang thai! Lần   trò  để xem !”
Trò  là gì,   mặt ở đây đều hiểu rõ. Cho dù là vì Tam Hoa,  là vì Điền Tùng Ngọc, thằng ba đều sẽ về nhà đòi tiền, Hướng Quế Liên sẽ cho ?
Tài sản nhà họ Chu,   là  bộ, nhưng ít nhất cũng  đến bảy phần là do thằng ba kiếm về.
Nếu bà  mở tay cho tiền, cũng    lượng nhỏ, dưỡng khỏe Tam Oa và đứa trẻ trong bụng Điền Tùng Ngọc, sợ là cả nhà họ Chu sẽ  còn ngày lành như hiện tại.
 nếu  cho tiền, sẽ liên lụy đến tính mạng của vợ con, còn liên lụy đến  nối dõi   của bản , thằng ba  ồn ào đòi phân gia mới là lạ!
********
Uống thuốc xong, Tam Oa  hạ sốt, về cơ bản tình hình   định. Thẩm Húc  với Điền Tùng Ngọc một tiếng,  một  trở về thôn.
Đầu tiên  đến nhà Chu Đại Hại cảm tạ  nữa ,  đó mới về nhà họ Chu. Hắn   đến nhà, thì trông thấy cả nhà họ Chu đầy đủ  thiếu một ai đang  vây quanh bàn ăn cơm.
Nhìn thấy Thẩm Húc, lửa giận trong lòng Hướng Quế Liên lập tức cháy lên. Hôm nay bắt đầu  ngoài  việc, bà      ít lời chỉ trỏ của  . Còn   vì  cho tiền đưa Tam Oa  bệnh viện ? Thế mà  như bà  giống tội phạm gϊếŧ  .
Vân Chi
“Hừ, còn   về! Thế nào hả, Tam Oa  c.h.ế.t ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-5-cho-con-ba-tram-dong.html.]
Thẩm Húc nhíu mày, đang định đốp chát , thì một đứa trẻ kéo góc áo , : “Chú ba, chú ăn cơm ?”
Là Chu Song Oanh.
Hướng Quế Liên ném mạnh bát đũa lên  bàn: “Ăn ăn ăn, chỉ  ăn! Việc thì  chịu , chỉ nghĩ đến ăn! Bản  ăn còn  tính, còn mang cho  khác! Trong nhà  nhiều đồ ăn hơn nữa cũng  đủ để mày phá!”
Thẩm Húc trợn trắng mắt, wtf! Cho  ăn  trở thành phá của?
Chu Song Oanh  mắng một trận, sợ tới mức run rẩy, khẽ dịch  về phía Thẩm Húc.
“Cháu... Cháu  ăn, cháu cho chú ba ăn hết!”
Thẩm Húc cúi đầu  cô bé một cái, sắc mặt phức tạp, nhưng chẳng qua cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi,  đó ánh mắt chuyển sang nơi khác,  thẳng: “Chú  ăn. Khả năng trong nhà cũng  nấu phần của chú.”
“Lần  con về đây   để ăn cơm, , đêm qua Minh Hữu về nhà, chắc đẫ  hết  nhỉ? Tình hình của Tam Oa và Tùng Ngọc thế nào chắc  cũng  . Con cần tiền,  cho con ba trăm đồng!”
Con   thiếu chút nữa  khiến Hướng Quế Liên nhảy dựng lên: “Ba trăm? Sao mày   ăn cướp?”
“Lần  Tam Oa và Tùng Ngọc đều   viện, đều tốn tiền. Đợi Tam Oa khỏe , con định đưa thằng bé lên tỉnh một chuyến,  đường   chi tiêu  ít, hơn nữa còn tiền khám bệnh, mua thuốc, mua đồ dinh dưỡng, còn cả lương thực tinh, dù  cũng  chuẩn  nhiều chút! Mẹ, bác sĩ , Tam Oa  thể khỏe ,  tiền  tiêu cũng đáng giá!”
Hướng Quế Liên càng  vui: “Vừa mở miệng  đòi ba trăm , mày  ngoài hỏi một chút xem, nhà ai  nhiều tiền như !”
“Nhà khác  , nhà chúng  ! Không  đến khoản thu của  cả  hai, chỉ tính riêng tiền lương của con thôi cũng đủ !”
“Tiền lương tiền lương, lúc nào cũng  đến tiền lương! Cả cái nhà  nhiều  như ,  cần ăn  cần mặc ? Không ! Nhiều nhất ba mươi đồng!”
Chỉ ba mươi đồng thôi, Hướng Quế Liên cũng cảm thấy tim đang nhỏ m.á.u . Nếu   do  trong thôn truyền tai  quá khó , ngay cả ba mươi đồng  bà  cũng   cho.
Hiển nhiên, Thẩm Húc   lòng với con  ba mươi .
“Mẹ, ba mươi  đủ! Con thật sự  cần  tiền . Con đảm bảo, chỉ cần    cho con ba trăm, về  vấn đề tiêu dùng của Tam Oa, tự con sẽ nghĩ cách.”
Tự  nghĩ cách, còn  thể nghĩ   cách nào? Còn   dùng tiền lương ? Lấy tiền lương lấp đầy cái động  đáy Tam Oa,   lấy   tiền nộp lên cho bà  nữa?