Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 68: Lần này cô ta sẽ tới trước

Cập nhật lúc: 2025-05-08 06:05:17
Lượt xem: 279

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhà họ Chu.

Trương Lệ Phân đeo cặp sách mới mua lên vai cho Chu Quang Tông và Chu Diệu Tổ. Hướng Quế Liên ở bên cạnh , vẻ mặt thịt đau. Năm khi thằng Ba còn ở nhà, tiền học phí của hai đứa nhỏ đều do thằng Ba bỏ , dùng chính là tiền trong xưởng trợ cấp cho , động tới tiền trong tay bà . Đáng tiếc thằng ba phân gia.

Học phí một học kỳ của mỗi đứa trẻ là một đồng rưỡi, hai đứa chính là ba đồng. Cộng thêm Chu Quang Tông và Chu Diệu Tổ dùng đồ quen , cặp sách, văn phòng phẩm gần như năm nào cũng mua mới. Trước là do thằng Ba bỏ tiền , bà vui lòng, đừng hàng năm, cho dù mỗi kỳ đổi mới một cũng . hiện tại đổi thành bản bỏ tiền , bà luyến tiếc.

cho, hai đứa trẻ lập tức ầm ĩ. Đứa còn ác hơn đứa , đến mức rung cả ngói nhà, thiếu chút nữa ngất. Nhìn cảnh đau lòng chịu nổi, đành cắn răng, mua. Thứ gì cũng hai phần, tính toán như , khai giảng tiêu mất năm đồng .

Sao Trương Lệ Phân suy nghĩ của bà : “Mẹ, Quang Tông với Diệu Tổ đều thương bọn nó nhất! Sau chắc chắn bọn nó sẽ thiếu thảo với !”

Dứt lời, tròng mắt cô xoay chuyển: “Thoắt cái đầu tháng , chắc em Tư cũng sắp về nhỉ? Hai đứa trẻ học cả năm cũng chỉ tốn tiền lúc thôi, tiền lương mấy tháng của em Tư cộng , tận hơn một trăm đồng, là gấp năm đồng bao nhiêu . Đợi em Tư về, đưa tiền lương cho , còn thiếu năm đồng ?” Nói xong thì đẩy hai đứa trẻ qua.

Chu Quang Tông với Chu Diệu Tổ quen chuyện , mỗi đứa kéo một cánh tay Hướng Quế Liên: “Bà nội, bà yên tâm. Đợi chúng cháu lớn tiền đồ sẽ hiếu thảo với bà! Còn hiếu thảo cả với chú Tư nữa! Chúng cháu , tiền học đều do chú Tư bỏ , chúng cháu nhất định sẽ đối xử với bà, đối xử với chú Tư!”

Cái trò khôn vặt của Trương Lệ Phân, há mồm ngậm miệng đều là tiền lương của Chu Ái Quân, hiểu. Hướng Quế Liên đang định mở miệng mắng, hai đứa cháu trai bảo bối ôm chặt, thấy hai đứa trẻ lanh lợi như , rộ lên: “Bà nội các cháu ngoan nhất! là đứa bé ngoan!”

Ngoài miệng bà gì, nhưng trong lòng bắt đầu lo lắng. Không tiền lương tháng của Chu Ái Quân còn thừa . Mấy ngày , Chu Ái Quân tìm cơ hội lén lút về nhà một chuyến, xin bà hai mươi đồng.

Hướng Quế Liên cắn răng, con gái thành phố đúng là phá của thật, tiêu tốn còn nhiều hơn cả gia đình bọn họ. Nếu Chu Ái Quân nhà cô chuẩn ít của hồi môn, cho dù cha cô là phó trạm trưởng trạm lương thực, bà cũng thèm cưới về.

Hừ, đợi cô kết hôn với Ái Quân, cửa nhà họ Chu , xem bà dạy dỗ cô !

Căn phòng phía Tây.

Chu Song Oanh cũng đeo cặp sách ngoài, hôm nay là ngày đầu tiên cô học, Chu Ái Quốc và Lưu Diễm Hoa hứa sẽ cùng đưa cô .

Vừa khỏi phòng, ánh mắt Hướng Quế Liên quét tới: “Một đứa con gái, học gì, Còn phí tiền mua cặp sách như !”

Nếu là cho Quang Tông với Diệu Tổ, chẳng thể tiết kiệm một nửa ?

Chu Song Oanh cam lòng yếu thế: “Học phí do cháu bỏ . Cặp sách với giấy bút cũng do cháu mua. Cậu cho , nếu cháu dùng, thì sẽ lấy về. Đồ của cho ngoài.”

Sắc mặt Hướng Quế Liên sa sầm xuống.

Lưu Diễm Hoa trai, ở thị trấn bên cạnh. Quan hệ giữa hai em cũng tệ lắm, nghề mộc của Chu Ái Quốc chính là học từ cả nhà họ Lưu. Cũng vì chuyện , năm đó Hướng Quế Liên còn sống c.h.ế.t bắt nhà họ Lưu dạy cả cho Chu Ái Đảng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-68-lan-nay-co-ta-se-toi-truoc.html.]

học xong là một chuyện, thể tìm việc là chuyện khác. Hiện tại cuộc sống của đều giàu gì, trừ khi kết hôn, hoặc dọn nhà linh tinh, nếu nhà ai cần gia cụ cũ, bỏ tiền đóng đồ mới?

Bởi , tuy học tay nghề nhưng cũng dễ . Chu Ái Quốc nhà họ Lưu giúp đỡ, thi thoảng sẽ giới thiệu cho vài đơn hàng, mỗi năm còn thể kiếm vài đồng. Chu Ái Đàng thì ít còn ít hơn.

Nghĩ thì, hiện tại Chu Ái Đảng ba tháng tiền thu, vốn dĩ đó Chu Ái Quốc một đơn hàng, thể kiếm bảy tám đồng, ai ngờ cướp mất.

Tiền trong tay chỉ thấy tiêu ngoài, thấy thu , khiến Hướng Quế Liên càng vui. Nhìn Chu Song Oanh đeo cặp sách mới tinh, bà lập tức cảm thấy càng chướng mắt.

Không nghĩ tới chuyện cướp về cho Quang Tông Diệu Tổ, mà vì học phí của Chu Song Oanh do cả nhà họ Lưu trực tiếp nộp cho trường học, cặp sách cũng tự mang tới, còn đặc biệt dặn dò cho khác. Nếu bà dám cướp, Chu Song Oanh chạy tố cáo, nhà họ Lưu cũng ăn chay. Thế bảo Hướng Quế Liên tức giận đến mức ngứa răng cho ?

Chu Song Oanh thu hết sắc mặt của bà mắt, vô cùng cao hứng ngoài.

Thật Hướng Quế Liên , vài ngày đó cha cô luôn sớm về trễ, lấy lý do là xem trong thành phố việc gì , nhưng thật là đến nhà họ Lưu ở thị trấn bên cạnh.

Bác cô nhận đơn hàng mới, gia đình xây nhà, đổi hết gia cụ trong nhà, cộng thêm đó còn gả con gái, đặt của hồi môn đủ 72 chân.

Đây chính là đơn hàng lớn, xong thể kiếm vài chục đồng. Cơ hội như nhiều lắm, vì mấy gia đình nỡ bỏ tiền lớn như thế. Bác cả nhà họ Lưu , một thể lo liệu quá nhiều việc, nên nhận mời cha cô qua giúp đỡ. Hai ngừng đẩy nhanh tốc độ, bận rộn bao nhiêu ngày cuối cùng cũng đầy đủ gia cụ, cha cô chia tận hai mươi đồng!

Chuyện bà nội , cô khuyên cha giấu .

Tiền học phí và cặp sách đương nhiên do cả nhà họ Lưu bỏ , thật sự thì cả nhà họ Lưu chịu bỏ tiền, nhưng vợ , bao giờ chịu thiệt một chút nỡ bỏ ? Còn sẽ cãi ầm ĩ.

Có điều bọn họ thương lượng cẩn thận, mượn danh nghĩa của mà thôi.

Chu Song Oanh nắm chặt quai cặp sách đeo vai, trong lòng tính toán, hiện tại trong tay cha cũng mấy chục đồng , nhưng mà còn bốc thuốc tốn ít, sợ là vẫn đủ.

Vân Chi

ngẩng đầu về phía cánh rừng phía đông thôn Thượng Thủy.

Không , chờ thêm mấy ngày nữa thôi. Cô nhớ rõ đời , chính năm nay qua tháng chín lâu, trời đổ một trận mưa lớn, một cây núi sét đánh trúng, bộc cả rễ, nước mưa cọ rửa, bùn đất trôi hết, lộ một cái hố lớn.

Sáng hôm , lên núi hái rau dại, ngờ phát hiện trong cái hố một chiếc hộp sắt, trong chiếc hộp một đôi hoa tai, một đôi vòng tay và một cái vòng cổ, tất cả đều bằng vàng, cũng là ai chôn ở đó.

Lúc nhiều mặt ở hiện trường, giấu riêng , Chu Đại Hải báo cáo lên cấp , sung công.

Lông mày Chu Song Oanh khẽ nhướng lên, sung công, đúng là ngu ngốc! Đáng tiếc, cô nhớ rõ vị trí cụ thể của gốc cây , nếu đào từ lâu . Có điều cũng cả, sẽ lên núi đầu tiên, sẽ tranh thủ lấy mấy thứ khi khác phát hiện .

Loading...