Thanh niên trí thức Lâm, tên đầy đủ là Lâm Thanh Vân, là  thủ đô, vẻ ngoài  trai, gia thế , đừng  so với  trong thôn Thượng Thủy, cho dù so với thanh niên trí thức khác cũng là  xuất sắc. Con gái trong thôn dù là thanh niên trí thức  thôn cô, trong mười    đến bảy   tình cảm với  . Chuyện   tính là bí mật trong đội.
Bởi  Chu Ái Hồng  chút tâm tư ái mộ, Hướng Quế Liên  cảm thấy  chỗ nào  đúng. Đâu  hai  lôi lôi kéo kéo quấn  với ,  gì  vội? Lui một vạn bước mà , nếu hai  thật sự dính dáng với , với tài mạo, gia thế của thanh niên trí thức Lâm,   đối tượng kết hôn   ? Còn chuyện Chu Ái Hồng   thanh niên trí thức Lâm bắt nạt  , Hướng Quế Liên  lo lắng,  bà   chằm chằm, còn ai  hể bắt nạt  con gái bà ?
Nếu bà  nhất thời ngủ gật,  theo dõi sát , hai  thật sự sảy  chuyện gì đó,  thì thanh niên trí thức Lâm đừng mong chạy ! Đối phương là  thủ đô thì thế nào? Nơi  là thôn Thượng Thủy,   thủ đô! Nhà họ Chu bọn họ đánh tới cửa, thanh niên trí thức Lâm dám  cưới? Bị lột da vẫn còn là nhẹ!
Thấy bà    lời nào, Chu Ái Hồng mất kiên nhẫn: “Mẹ! Rốt cuộc   cho con  ? Con còn chờ  Cung Tiêu Xã huyện đó, trong thôn  xe bò lên huyện, đợi lát nữa sẽ  đuổi kịp!”
“Tiền tiền tiền, chỉ  đòi tiền! Không ! Quần áo của mày vẫn còn , mua cái gì!” Hướng Quế Liên tức giận đến mức đau gan, cả đám đều chỉ  đòi tiền!
“Tốt cái gì mà ! Trời   thu bao lâu , con còn  mua quần áo mùa thu , quần áo   đều là từ năm  !”
“Năm  còn   ? Trong thôn  bao nhiêu  vẫn mặc  của năm , năm kìa thì ?”
Chu Ái Hồng dậm chân: “Mẹ,     keo kiệt như , gần đây    thế? Sao  trở nên ki bo thế ? Trong nhà     tiền, cần tiết kiệm như  ? Hôm nay    Tư về nhà ? Anh  nhận lương  chẳng lẽ  đưa cho ? Vừa mới cầm còn nóng hổi . Huống chi mấy tháng gần đây trong nhà  sa tế cũng kiếm lời  ít, còn thiếu tiền cho con mua một bộ quần áo ?” 
Hướng Quế Liên nghẹn một  ở cổ họng.
Trước ? Trước  trong tay bà   mấy trăm đồng tiền tiết kiệm, mỗi tháng còn  tiền lương thằng Ba nộp lên, đương nhiên  cần keo kiệt. Hiện giờ thằng Ba phân gia  lấy của bà  bốn trăm đồng , tiền tiết kiệm của bà   còn thừa bao nhiêu, thằng Tư  công việc thật đấy, nhưng tiền lương   đưa cho bà  một phân nào. Không chỉ như thế, còn lấy từ trong tay bà   ít.
Mấy tháng qua, mỗi tháng đều lấy. Tháng ít nhất lấy hai mươi đồng, tháng nhiều nhất lấy tận ba mươi lăm.
Trong nhà     tiền? Còn     tiền thật !
Bà  chỉ  một đứa con gái , vẻ ngoài  tệ lắm. Tất nhiên khi dư dả sẽ sẵn lòng nuông chiều.  hiện giờ bà  đang túng thiếu, nhà thằng Cả khó khăn lắm mới  thai,   chừng chính là đứa con trai. Còn Quang Tông Diệu Tổ nhà thằng hai nữa. Bà   dấm dúi cho bọn nó,  tiết kiệm cho bọn nó,  ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-76-chi-biet-doi-tien.html.]
Lúc , một đứa con gái như Chu Ái Hồng, tất nhiên  xếp  .
Hướng Quế Liên c.h.ế.t sống  chịu cho tiền. Chu Ái Hồng tức giận đỏ mắt, xoay   cửa tìm Chu Ái Quân đòi tiền.
Chu Ái Quân đang lau đôi giày da mới của , mắt cũng  thèm ngước lên: “Anh bảo ,  con gái nhà nào tiêu tiền giống như em ? Có thằng đàn ông nào nuôi nổi em? Không sợ    ai dám cưới ?”
“Ai   ai dám cưới em! Anh Tư,  đừng  bậy!”
“Được ! Anh   nữa, em thích thế nào thì tùy em! Dù   cũng   tiền cho em .”
“Sao    ? Em , trong xưởng các , ngoài tiền lương  mỗi tháng còn  tiền trợ cấp. Trước   Ba chính là như . Em xin  Ba tiền,  Ba  bao giờ nhỏ mọn như . Sao bây giờ công việc tới tay  ,   ?”
Chu Ái Quân trợn mắt khinh bỉ: “Vậy em  tìm  Ba mà đòi tiền, tìm   gì? Hiện giờ nó ở đôiị vận chuyển, nhiều tiền hơn  nhiều!”
Vân Chi
Chu Ái Hồng hừ một tiếng: “Đi thì !”
Nói xong cô  nhấc chân lên, thật sự chạy về phía căn nhà đất phía đông đầu thôn.
Chu Ái Quân  theo bóng dáng cô   chừng ba phút, cuối cùng mới xác nhận quả nhiên đầu óc của cô em gái  nhà     lắm. Từ khi phân gia tới nay  mấy tháng ,  đó  xảy   ít chuyện, đừng   ,  Cả  Hai, ngay cả    cũng   ,  Ba thật sự  ly tâm với bọn họ , hận  thể cả đời  qua  với nhà bọn họ nữa, cũng sẽ  tiếp tục cho bọn họ bất kỳ lợi ích nào nữa.
Vậy mà Chu Ái Hồng còn  xin tiền? Trong đầu cô   rơm rạ thôi ?
Chu Ái Quân bĩu môi, thấp giọng mắng một câu: Ngu ngốc!
 mà   sẽ  đuổi theo nhắc nhở Chu Ái Hồng. Dù   tự rước lấy nhục cũng   là ,   quan tâm  gì!