Hướng Quế Liên há hốc miệng: “Năm trăm đồng?”
“ thế! Mẹ,  ngẫm  xem. Tuy rằng sa tế   thể kiếm tiền thật, nhưng đơn đặt hàng chỉ  bấy nhiêu, chia  các hộ trong thôn  giới hạn. Trong đó còn  cho đại đội ba mươi phần trăm nữa, mấy tháng qua chúng  mệt c.h.ế.t mệt sống,  kiếm  nổi một trăm đồng ? Muốn kiếm đủ năm trăm  mất bao lâu? Hiện giờ chỉ cần dạy bọn họ cách , lập tức  thể nhận  tiền luôn,   là tiền tự dâng tới cửa ?”
Trong lòng Hướng Quế Liên  chút hoảng hốt: “Trước đây trong đội   quy định, nếu truyền  ngoài sẽ…”
“Vậy thì đừng để chuyện  lan truyền  ngoài! Cho dù truyền  ngoài,  khác sợ, nhưng chúng  sợ cái gì? Nhà họ Chu chúng   cắm rễ ở thôn Thượng Thủy  từ tám trăm năm  , nhà họ Lưu với nhà họ Thẩm đều   mới tới, càng khỏi  đến các họ khác.”
“Hiện giờ tủy rằng trong thôn Thượng Thủy  nhiều dòng họ khác , nhưng họ Chu vẫn chiếm đa . Người nhà họ Chu  thể trơ mắt   cùng bọ  đánh,  bắt nạt ? Huống chi bác trai còn là đại đội trưởng. Tình cảm giữa bác trai với cha thế nào     , ông   thể mặc kệ ?”
Với tính tình của Chu Đại Hải, tất nhiên sẽ  bàng quang  , cho dù thế nào ông  cũng sẽ  trơ mắt  huyết mạch của Chu Nhị Giang xảy  chuyện. Nếu   như , năm đó khi ai nấy đều đói đến mức n.g.ự.c dán  lưng, sẽ  kiên trì nhặt  Ba   từ  núi mang về nhà nuôi đến tận năm thiên tai kết thúc.
Nghe thấy lời , Hướng Quế Liên bắt đầu  chút giao động: Năm trăm đồng! Chính là năm trăm đồng đó!
Chu Ái Quân  ngừng cố gắng khuyên nhủ: “Mẹ,  ngẫm  xem, trong tay  chỉ  hơn trăm đồng thì đủ  gì? Có thể để  cho Quang Tông với Diệu Tổ bao nhiêu? Hiện giờ  Cả cũng sắp  con trai ,   chừa  cho nó chút ? Một trăm đồng  đủ chia?”
“Nếu  năm trăm đồng , cho dù bớt  ba trăm đồng tiền lễ hỏi,   vẫn còn thừa hai trăm ? Cộng với  tiền trong tay  hiện giờ cũng hơn ba trăm . Không  Quang Tông Diệu Tổ với con trai  Cả mỗi   thể chia một trăm ? Hơn nữa, Giai Giai gả  nhà , còn  của hồi môn, chúng  còn  thể  thông gia với phó trạm trưởng trạm lương thực, vụ mua bán    lời ?”
Hướng Quế Liên choáng váng, cảm thấy    cũng  ý.
Chu Ái Quân rèn sắt khi còn nóng, châm thêm mồi lửa nữa: “Người của xưởng thực phẩm  thể tới tìm chúng , tất nhiên cũng  thể tìm  khác. Cho dù   đồng ý,  dám đảm bảo trong thôn  ai động lòng ? Năm trăm đồng , so với để cho  khác kiếm,  bằng tự chúng  kiếm.”
“Xưởng thực thẩm lấy  cách  , cũng    cho chúng   tiếp. Đến lúc đó chúng   cầm năm trăm đồng,  tiếp tục  sa tế kiếm tiền, chẳng  sướng hơn ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-79-nguoi-khong-vi-minh-troi-tru-dat-diet.html.]
“Vậy chúng   như  nhé?”
“Ai,  là đúng . Mẹ, nếu   đồng ý, con sẽ  trả lời xưởng thực phẩm. Mấy ngày nữa  mang đồ theo, tới huyện thành tự   một  cho bọn họ xem, như  cũng tỏ vẻ chúng   thành ý.”
Hướng Quế Liên cắn răng vỗ đùi!
“Được!”
Vân Chi
Chu Ái Quân mừng rỡ, mắt híp  còn một đường.
Đương nhiên,   sẽ  , của hồi môn của Phương Giai Giai là của  ,   sẽ  để  khác chiếm lợi. Sau khi kết hôn, bọn họ sẽ ở  trong thôn lâu. Anh  sẽ cưới Phương Giai Giai  cửa ,  lấy lý do  tiện đòi của hồi môn ngay để kéo dài thời gian với Hướng Quế Liên, để bà  chờ một  thời gian.
Đợi khi tìm  cơ hội,   sẽ thuê nhà ở trong thành phố,  dẫn Phương Giai Giai theo, cả của hồi môn của Phương Giai Giai cũng kéo  luôn.
Trong lòng Chu Ái Quân hiểu rõ, nếu ở  thôn Thượng Thủy, cho dù    công việc  thể diện cũng vẫn là dân quê. Chỉ khi ở trong thành phố mới  cơ hội chân chính để  hình đổi dạng, khiến  khác quên  xuất  quê mùa của  .
Còn chuyện sa tế? Anh   từng coi trọng nghề phụ ,  thể kiếm  tiền bằng công nhân trong thành ? Có thể  thể diện như công nhân trong thành ?
Anh   với Hướng Quế Liên  dễ  “Vừa kiếm  năm trăm đồng,  tiếp tục  sa tế kiếm tiền” chẳng qua chỉ là lừa gạt mà thôi.
Sau khi   cách , xưởng thực thẩm    sản phẩm tương tự, sẽ tạo thành ảnh hưởng thế nào đối với nghề phụ thôn Thượng Thủy,      hiểu, nhưng chuyện đó thì  liên quan gì với  ?
Người  vì , trời tru đất diệt.
Anh  chẳng qua cũng chỉ vì  mà thôi!