Vậy thì còn dư hơn 2000 tệ một chút, đủ cho thể gầy gò yếu ớt của cô ?
Ài.
Ở thời đại , 2.000 khối là đủ để mua một ngôi nhà thật , nhưng ăn ngon mặc thì.
Cô cảm thấy nên kiếm thêm một khoản tiền đem theo bên cho an hơn.
Tiểu đào hoa tinh chút lo lắng.
Thời đại , thể ăn, chợ đen, nhà buôn bán.
nếu tóm , nhà buôn trực tiếp chịu phạt, cô là phụ nữ thai nhà buôn? Còn chỗ ở?
Điên hết .
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc của cô vốn xinh , lúc dáng vẻ khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nghĩ cái gì đó thật sự một loại tương phản manh.
Tống Văn Cảnh cái gì gọi là tương phản manh, chỉ thấy thể mềm mại của cô vợ nhỏ đùi , cách một lớp vải mỏng, chỉ thấy cả đoạn đường cả đây mồ hôi.
Sau khi xuống xe bò, gió lạnh thổi qua, nhưng thổi đáy lòng nóng bỏng của Tống Văn Cảnh, ngược , một đôi mắt cứng rắn lạnh lẽo ngưng ngưng, ôn hòa hỏi: “Tinh Tinh, cái gì? Làm ..."
Vừa dứt lời, Diệp Mạn Tinh còn kịp trả lời, bỗng thấy cặp chân dài của nam chính , trực tiếp chạy hướng sân của nhà họ Diệp. "Anh ba."
Diệp Mạn Tình mới kêu lên, thấy em chồng bộ dáng lưu manh ôm theo rổ trúc tới: "Chị dâu, chắc là trai phát hiện đồ gì đó, chúng ."
Diệp Mạn Tình gật đầu, định cầm lấy cái rổ trúc, nhưng nhớ đồ vật ngày hôm nay nhiều, thể của cô cầm nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-129.html.]
Em chồng Tống Văn Lâm còn khoa trương hơn cô, lùi hai bước: "Đừng... chị dâu, bây giờ chị là bảo bối quý giá nhất của nhà chúng , chị đừng hại em."
"Nếu khi về nhà đánh c.h.ế.t em mất. Làm ơn chừa cho em chút đường sống."
Ha.
DTV
Diệp Mạn Tinh buồn , thực ở nhà, tính cách của em chồng còn hài hước hơn so với nam chính.
Cô cũng ép buộc, mang theo hai tới phía sân nhà Diệp gia. "Cô nhỏ về ."
Mấy đến cửa, cô còn kịp gọi , hai cái đầu nhỏ chạy vội .
Tráng Tráng Nữu Nữu yêu thích cô nhỏ.
Thân hình nhỏ bé lăn tới chỗ cô nhỏ, suýt chút nữa khiến hai thanh niên phía cô sợ hãi.
"Ôi, tiểu tổ tông của ơi, nên đ.â.m cô nhỏ của các cháu chứ, thể cô giờ đụng mạnh , quý giá đó.”
Tốc độ của Tống Văn Lâm cực nhanh, trong nháy mắt đánh rơi giỏ trúc, một tay chộp một đứa, trong nháy mắt ôm lấy hai đứa nhỏ, đem hai đứa cách xa chị dâu.
Chu Trình mới duỗi tay xuống vô ích:..., gì đây? Một em trai bình thường mà thủ tới cỡ ?
Vậy một sắc bén nhuệ khí như Tống Văn Cảnh thì đây? Còn lợi hại tới cỡ nào nữa?
Chu Trình chút lo lắng: "Tinh Tinh, đánh ?"
Đánh thật ?
Chu Trình yên lặng cuối đầu khuôn mặt nhỏ tinh xảo xinh của em họ một chút, còn vóc tinh tế như thế , khi đánh thể chịu nổi ?