Diệp Mạn Tinh nghịch ngợm đưa tay chọc chọc lưng.
Quả nhiên, lúc nãy vẻ mặt đàn ông còn kiêng khem bỗng cứng đờ, đàn ông chống chân lên nền tuyết, chiếc xe đạp ọp mẹp dừng . Anh giữ xe thăng bằng, giọng khàn khàn:
"Vợ ơi, đừng nghịch.”
Diệp Mạn Tình vẫn cứ tiếp tục.Người đàn ông cảm xúc nhưng , cô là hoa đào tinh, thích cảm giác .
Tống Văn Cảnh bất đắc dĩ, xoay , kéo cô trong ngực, cúi đầu hôn ngấu nghiến, nụ hôn lâu, mạnh mẽ.
Cuối cùng cho đến khi khuôn mặt trắng nõn của Diệp Mạn Tinh hôn đến ửng đỏ, đàn ông mới buông cô :
"Vợ, bây giờ trêu chọc , em chơi dã chiến một ?"
Giọng đàn ông mang theo một chút khàn khàn, nghiêm túc những lời hổ :
"Anh cũng thích, nhưng tuyết lạnh lắm, lạnh, cơ thể em chịu ?"
Diệp Mạn Tình bèn lấy chân đạp . Sau đó đàn ông vững vàng bắt lấy, cuối cùng ép chặt cô trong ngực, thật lâu mới buông :
"Chúng về nhà ."
Vê nhà để gì, thì cần . mà, kỳ lạ ở chỗ, đàn ông dùng việc để hạ hỏa xong, loại cảm giác ngột ngạt cũng biến mất, dường như thứ xung quanh đều chậm . Khi hai cưỡi xe trở về, bầu khí cũng nhẹ nhàng hơn.
Diệp Mạn Tinh hỏi :
"Anh ba, vui ?"
Không vui là . Vừa dứt lời, chiếc xe đạp đột nhiên dừng , đó khởi động nhanh.
Lúc hai trở về nhà ở xã hội, Diệp Mạn Tinh cũng cho rằng nam chính sẽ lời nào, lúc dừng xe đạp xong, thì hỏi:
“ Em và trưởng khoa Tân chuyện hợp ?"
Diệp Mạn Tinh xong thì, ôi chao, chua quá. Cô dùng đầu ngón tay gãi qua lòng bàn tay đàn ông, giọng mềm mại nhõng nhẽo, còn mang theo một tia hờn dỗi:
"Anh ba ghen ? Vậy sớm là , tại lạnh mặt?"
Cái giọng điệu kỳ lạ thật sự thể ép c.h.ế.t , Tống Văn Cảnh cúi đầu đỉnh đầu cô, cổ họng nghèn nghẹn, giọng khàn khàn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-433.html.]
"Nếu thì ?"
DTV
Diệp Mạn Tình xong thì nghẹn một tiếng, bật , đây là nam chính cao ngạo lạnh lùng cấm dục ?
Còn quang minh chính đại thừa nhận ghen.
Diệp Mạn Tinh đến đuôi mắt cũng rưng rưng, cuối cùng ôm bụng ngặt nghẽo. Cho đến khi thấy con ngươi sắc bén của nam chính dường như càng ngày càng xu hướng đanh , cô vội vàng vỗ vỗ cái túi nhỏ trong tay:
"Anh ?"
"Tã Bối Bối Đoàn Đoàn dùng ở nhà, em cảm thấy giặt tốn công sức, nhưng sắp hết tã giấy thấm để dùng buổi tối , em hỏi trưởng khoa Tân thể kiếm giúp em một ít ."
"Tã giấy thấm tiện, dùng xong là thể vứt , tã giấy trưởng khoa tân đem đến , em nhiều lắm cũng chỉ đủ dùng mấy tháng nữa thôi."
Cô xong thì giọng đàn ông hạ thấp vài phần, ừm một tiếng xem như đáp cô. Diệp Mạn Tinh thấy tâm tình tệ, bèn :
"Có điều, sắp hết tiền mua sữa cho con , em dự định hợp tác kiếm một ít tiền mua sữa với trưởng khoa Tân.”
Hai vốn trong phòng, lời , Tống Văn Cảnh liên dừng bước, lỗ tai dựng lên, hỏi:
"Kiếm tiền mua sữa?"
Diệp Mạn Tinh ngước cằm chỉ sân, vườn nhà cô tươm tất hơn nhà khác nhiều, cô :
"Anh cũng thấy đấy, em trồng trái cây và rau quả hơn khác.”
"Cho nên định mở một cửa hàng trái cây, mở ở Hồng Kông, em chung cổ phần."
Chuyện , nhất định rõ ràng ngay từ đầu.Nếu thế nào thể giải thích rõ ràng?
Anh cả của nguyên chủ là nhà khoa học, cô còn tính toán bàn bạc với cả một chút, thể một ít cây ăn quả , tự trồng một ít. Thật bây giờ cô chẳng khác dùng một ngàn cân quả thần kỳ để đổi lấy cổ phần.
Tuy là thời gian một năm, nhưng thể buôn bán thuận lợi , còn xem tình hình bên phía Tân Lâm.
Hiên tại Đại Lục vẫn thể ăn tư nhân, chờ thể , cô thể thuê núi trồng cây ăn quả, như hoa quả thể chia mấy cấp bậc để đem bán.
Có điều, một ngàn cân hoa quả của cô, cô giải thích xuất xứ như thế nào đây? Cô suy nghĩ một chút, phận của cả cô là nhà khoa học của viện nghiên cứu, thể nguồn gốc của một ngàn cân quả thần kỳ.
Cô thể rằng đó giống mới bên viện nghiên cứu. Đến lúc đó cô đến viện nghiên cứu mua chút hoa quả, sẽ căn cứ, vườn nhà cũng cho sản lượng một ngàn cân.
Hẳn là Tân Lâm sẽ quan tâm trái cây của cô từ tới, chỉ cần đảm bảo chất lượng là , hợp tác với viện nghiên cứu là để cho hoa quả của cô nguồn gốc.