Tính cô yêu thích tự do, tìm hoa đồng hành và đào mộc bổn thể, cả tin tức về linh hồn nữa, tất nhiên thể giữ ở một chỗ . Các cô ở nhà khách ở Dương Thành, hiện giờ Dương Thành là thành phố lớn ở phía Nam, kinh tế phát triển hơn thành phố Vân nhiều, cách nhà khách xa bốt điện thoại.
Diệp Mạn Tinh đồng hồ thấy qua sáu giờ tối, cô bấm gọi điện về cho nam chính.
Điện thoại kêu vài tiếng cũng ai trả lời.
Cô gọi đến phòng liên lạc bộ đội, thông tín viên bên bảo cô chờ chuyển tiếp nhiều , cuối cùng cô mới giọng của nam chính.
"Anh ba."
Tống Cảnh Văn mới huấn luyện dã chiến về.
Cả là bùn đất kịp tắm rửa thông tín viên vợ gọi điện tới.
Tống Cảnh Văn tới nhận điện thoại ánh mắt dại của Cố Nguyên.
Huấn luyện mấy ngày liên tục mệt mỏi, khi giọng của vợ, cả Tống Cảnh Văn đều thả lỏng .
Anh chỉ kịp lau khô tay nhận điện thoại.
Vừa thấy giọng của vợ, thanh mảnh mềm mại như móc câu, khiến cái tim bất giác thả lỏng.
DTV
Tống Cảnh Văn dịu dàng “ừm” một tiếng.
“Tới ?” Tổng Cảnh Văn hỏi.
Trong nhà ai, lân xuất phát nhiệm vụ đặc biệt là huấn luyện ngoài trời, cường độ tập luyện vô cùng cao.
Vợ con đều nhà nên Tống Cảnh Văn cũng về, ôm chăn đến ký túc xá của Cố Nguyên trải chăn đất ngủ.
Anh xong thì gì nhiều nữa mà chỉ kiên nhẫn tỉ mỉ lắng vợ chuyện.
Lúc là buổi tối, bên ngoài yên tĩnh, giọng nữ truyền từ ống điện thoại vô cùng dịu dàng, trái tim dường như cũng phập phồng theo giọng của cô vợ.
Trong ống điện thoại, giọng mềm mại ngọt ngào của Diệp Mạn Tinh truyền đến:
“Quả của nhà chúng , lúc em rời bảo mang theo một ít, bên viện nghiên cứu của em cũng hái một ít hàng mẫu.”
“Ngày mai em sẽ một đến gặp của Tân Lâm để giao hàng, cách vận chuyển xa, em xem trong quá trình vận chuyển trái cây hư hỏng bao nhiêu."
Tống Văn Cảnh chỉ cảm thấy giọng của vợ thật trong trẻo và mềm mại, nắm c.h.ặ.t t.a.y hỏi một câu: “Ừm, trái cây vận chuyển dễ mà đúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-473.html.]
Diệp Mạn Tình thì bật : “Anh ba, coi thường em, em cách để cho trái cây hư, em còn biện pháp phòng chống chấn động.”
Cô xong thì nam chính khen một câu: “Ừm, vợ giỏi quá.”
Đôi môi đào xinh của Diệp Mạn Tinh cong lên, đó là động tác nhỏ mà cô sẽ khi tâm trạng vui vẻ.
Diệp Mạn Tinh: “Anh ba, lân em ngoài sẽ mất mấy ngày, đồ ăn nào trong nhà ăn nữa thì bỏ ."
Cô xong, dặn dò thông gió trong nhà, nếu trời mưa thì đem cái chăn long phượng ngoài phơi và hong gió.
Cô cảm thấy khi mấy chuyện bình thường nhỏ nhặt , đối phương vẫn luôn im lặng lắng , thỉnh thoảng còn kiên nhẫn đáp “ừm” một tiếng.
Thái độ như khiến Diệp Mạn Tinh tò mò: “Anh ba, lúc rời , thấy yên tâm như , em còn tưởng là ngăn cản em chứ? Sao đột nhiên ủng hộ?”
Mặc dù đó là một chuyến đến Bằng Thành, nhưng thái độ của nam chính vẫn luôn mập mờ, chỉ rằng tết sẽ cho cô một lá thư giới thiệu.
ngày rời , rõ ràng cô phát hiện nam chính hối hận nhưng vẫn ngăn cản cô ngoài? “Um."
Tổng Văn Cảnh nắm chặt ống điện thoại, đôi con ngươi thâm thuý ngày càng tăm tối.
Giọng nữ trong điện thoại mang theo sự oán trách và nghi ngờ.
Tống Cảnh Văn càng cảm thấy giọng của vợ càng ngày càng hấp dẫn so với .
Giọng đó mỏng manh đến mức tưởng chừng thể xuyên qua lòng , khiến lòng ngứa ngáy, nhưng chỉ cần giọng khiến khí huyết trong cơ thể sôi sục, cơ thể càng ngày càng nóng.
Anh vô tình nhớ lúc hai mật, cảm thấy cơ bắp căng , m.á.u chảy dồn dập, hiểu phát hiện lân chia cách , cô vợ ngày càng hấp dẫn hơn.
Lần là thật, chỉ giọng thôi cũng thể mơ hồ biểu hiện mất khống chế.
Tống Cảnh Văn khỏi nghĩ đến vẻ như thu hút từng giây từng phút đêm sấm sét .
Lúc hai từ biệt, thậm chí còn ngăn cô ngay.
Sự ham đó, sự khao khát thật mãnh liệt.
Sau đó, đứa con của họ và niềm vui trong mắt cô, kiềm chế bản và lựa chọn để cô điều khiến cô hạnh phúc.
Đã con với , chung quy cô sẽ bỏ nữa.
Tống Văn Cảnh giọng , đè nhiệt độ lòng bàn tay xuống, giọng thấp xuống một chút: “Anh keo kiệt như em nghĩ."