Làm việc ở nhiều chức vị nên thể chọn địa điểm nhưng vẫn chủ động chọn phương bắc.
"Anh , chính là cha cháu..."
Tống Tấn Dân dừng , hỏi: "Anh khỏe ?"
Ông câu vô cùng khó khăn.
Tất cả những gì ông đều là trai cho, nên ông ngoài việc còn sống, những năm qua trai sống như thế nào, sống ?
"Dạ, cũng , mấy năm cha cháu nhập ngũ... Sau khi giải ngũ thì chuyển công tác về quê sinh sống."
Khi tin con trai nhập ngũ, ông cụ Tống hỏi:
"Ở quân khu nào?"
Tống Văn Cảnh:
"Trước cha cháu từng lính ở tây bắc, khi chuyển công tác, ông ở công xã và đại đội."
"Tây bắc? Thảo nào..."
Gần như thể tránh tất cả ánh . Ông cụ Tống im lặng một lúc thở dài:
"Văn Cảnh, cha cháu đang ở ?"
Có nhiều lời nhưng cứ mãi nghẹn ngào .
"Quê của ông bà ở thành phố Vân, cha cháu giải ngũ chuyển công tác, việc ở thị trấn Hồng Kiều, ông sống , chỉ là tin cháu mất tích vẫn báo về nhà."
Chú tư Tống Tấn Chiêu bỗng nhiên xen :
"Lần cháu ở tuyến thương nặng, hôn mê bất tỉnh, ảnh cả của chú, cũng là bác cả của cháu tìm thấy cháu, tin tức cũng là truyền , cháu xứng đáng ghi công hạng nhất."
DTV
"Về phần tin tức cháu hy sinh truyền về , chú nghĩ cũng khó..."
Sau khi tìm thấy , điều đầu tiên nhà họ Tống nghĩ đến là cứu , còn việc truyền tin chỉ là thứ yếu.
Tóm , vì bác cả ở tiền tuyến nên cũng cần để ý nhiều.
Tống Văn Cảnh mím môi, dừng một chút, :
"Cháu gọi điện về báo bình an."
Hiện tại vẫn đang sốt, lâu ngày chuyện, nhưng câu biểu đạt rõ ý:
"Cháu gọi về cho vợ."
"Để chú lấy cho cháu."
Anh câu xong, chú tư Tống lật tức bật , ngờ nhà họ Tống một si tình, nên tìm điện thoại cho .
Điện thoại ở thời đại đều là điện thoại cố định, cháu trai thì giờ di chuyển . Đừng là gọi điện thoại, chỉ cần những việc liên quan đến liên lạc thì đều tìm nhân viên kỹ thuật, việc hề dễ.
họ vẫn lo liệu , nếu nhà họ Tống xuống dốc từ lâu. Tống Tấn Dân đè nén cảm xúc, tiếp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-544.html.]
"Yên tâm, chúng sẽ tìm cách giúp cháu gọi điện về báo bình an."
Ông dừng một chút, thêm:
"Vợ cháu và cả con cháu nữa sẽ đưa đến bên cạnh cháu, cháu cứ yên tâm dưỡng thương ."
Lúc chuyện, giọng ông vẫn nghẹn ngào.Mấy ngày nay, Tống Văn Cảnh vẫn đang truyền dịch, chỉ mới tỉnh .
Bà cụ Tống cuối cùng cũng định cảm xúc, nhanh chóng sai lấy cháo để cháu trai bà ăn . Đối với Tống Văn Cảnh mà , bây giờ sự nhớ nhung dành cho vợ lên đến đỉnh điểm, nên nuốt trôi thứ gì.
Anh kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi gọi điện.Cú điện thoại đầu tiên gọi cho vợ.
Mọi đều ngạc nhiên đến ngây , cú điện thoại đầu tiên là dành cho vợ, thế thì chắc yêu vợ lắm đây?
Tút tút tút.
Điện thoại nhà liên lạc nên gọi về quân khu, đồng thời báo tin vẫn bình an và hỏi thăm vợ cũng như tình hình ở nhà.
Khi chính ủy nhận cuộc gọi, còn tưởng nhầm, kích động đến mức suýt chút nữa đánh rơi cả điện thoại.
Chính ủy Lý:
" còn tưởng c.h.ế.t , còn sống là , còn sống là ."
Sau khi câu mấy , nhanh chóng kể tình hình của Diệp Mạn Tinh cho :
"Cậu mất tích ở tiền tuyến nhiều ngày, chúng nhận tin Cố Nguyên b.o.m nổ gãy chân, cắt cụt, còn thì hy sinh."
"Vợ của tin, tiền tuyến tìm ."
Ra tiền tuyến tìm ?
"Ra tiền tuyến?"
Tống Văn Cảnh đến đây thì lập tức căng thẳng, kích động dậy thì khác kéo .
"Ôi ôi, lo, lo, cùng cô , đồng đội cũ của Triệu Chiêu Hoa cùng, trung tướng Cố cũng phái đến đón cô .”
Chính ủy Lý xong, Tống Văn Cảnh mới thấy nhẹ nhõm.
Bên chính ủy vô cùng vui mừng, sẽ gọi cho nhà để báo bình an, lúc Tống Văn Cảnh mới cúp điện thoại. Cháu dâu tiền tuyến tìm ?
Người nhà họ Tống ai nấy đều bối rối.
Tống Tấn Dân vội vàng an ủi:
"Chúng phái đón vợ cháu . Bác cả cháu đang ở tiền tuyến, chúng nhất định sẽ tìm vợ cháu, đừng lo.”
Ông cụ Tống cũng chêm :
"Trung tướng Cổ? Có nhà họ Cố ở thủ đô ?"
Tống Văn Cảnh gật đầu.
Ông cụ Tống bèn : "Cháu yên tâm, lát nữa ông sẽ gọi điện cho nhà họ Cố hỏi thăm tình hình."
Đây là ưu điểm của việc nhiều mối quan hệ, chỉ mất chút thời gian là hỏi tung tích của một .